Chương 10 - Người Âm Kết Duyên

Còn về chuyện cái giếng và dòng suối nằm ngay bên cạnh nhà cụ Doãn thì ai ai cũng biết, có đã một thời gian bị nắng hạn kéo dài, nhiều hộ dân trong thôn không đủ nước sinh hoạt đã phải quẩy thùng lên đó gánh nước về dùng. Về sau, con dâu của Doãn chính là thím Mười muốn độc chiếm cái giếng và dòng suối, bên đã chặt tre, quây lại thành bờ rào, cốt vừa muốn lấn chiếm đất trên núi và cũng là để không ai vào gánh nước được nữa. Giờ ngẫm lại chắc con rắn đó là rắn Thần về báo oán kẻ đã mang mình đi bán.

“ Chỉ khổ cho những người thân vô tội, bị vạ lây từ người thân đến nỗi mất mạng.” Giọng bà thầy cúng trầm xuống, vẻ tiếc nuối.

“ Kể ra cái chết của vợ chồng con trai cả nhà bà Doãn đáng tiếc thật, bỏ lại hai đứa con thơ bơ vơ côi cút.”

“ Bởi mới nói, nhân quả báo ứng là có thật.”

Một lúc sau, bác trưởng thôn ra về. Khi đi ngang qua nhà cổng chú Mười, bèn khựng chân lại nhìn chăm chăm vào bên trong, thấy Tường Vân ngồi băm rau lợn ngoài sân, bên cạnh là cậu em trai. Bác trưởng thôn thở dài, lắc đầu quay lưng bỏ đi.

Thím Mười đứng ngoài giếng, nhìn thấy bác trưởng thôn lấp ló ngoài cổng mãi không thấy vào. Ánh mắt liếc nhìn sang chỗ hai chị em Tường Vân, rồi lại nhìn theo chiếc xe đạp cọc cạch của ông ấy, bĩu môi cười trừ.

Thím Mười tự nói với bản thân:” Bụng làm dạ chịu. Ngày xưa lúc nhà tôi đào cái ao chỉ bé tí bằng cái lỗ mũi, ông cũng cầm quân hô hoán cho người lấp lại. Giờ thì hay rồi, để xem tôi hành hạ hai đứa nó như thế nào!” Nói xong, khoé miệng thím Mười khẽ nhếch lên, nhìn hai chị em Tường Vân bằng ánh mắt chán ghét.….

Đêm buông, bầu trời không trăng không sao cứ tối đen như mực. Gió ngoài trời thỉnh thoảng thổi từng cơn xua tan đi khí nóng.

Đang nằm ngủ, Tường Vân giật mình vì tiếng bản lề cửa kêu ken két, tựa như có ai đó đang mở. Con bé ngóc đầu dậy nhìn ra ngoài lại chẳng thấy gì, không gian im ắng đến dị thường.

Tường Vân nằm xuống, vừa thiu thiu ngủ bỗng ngoài gian nhà chính vang lên tiếng bước chân lẹt xẹt, lẹt xẹt, con bé sợ đến nín thở. Tiếng bước chân dần di chuyển đến chỗ giường hai chị em con bé nằm, mỗi lúc một rõ, mỗi lúc một gần, toàn thân con bé trở nên cứng đơ, chân tay như bị trói bởi sợi dây thừng quấn quanh người, muốn nhúc nhích mà không thể. Miệng mồm cứng nhắc, tiếng ú ớ đọng lại trong cổ họng mãi chẳng phát ra được thành tiếng.