Chương 21 - Người Âm Kết Duyên
Sẩm tối, Tường Vân bưng mâm cơm từ bếp đi lên hiên, con bé vừa đặt mâm cơm xuống đã nghe thấy tiếng thím Mười quát ngoài giếng vọng vào:
“ Quân ăn hại, thứ chỉ biết hốc vào mồm mà thôi. Đồ vô tích sự, việc nhà làm chưa xong mày đã muốn há miệng ra đòi ăn?”
Tường Vân nhìn ra, đáp:
“ Dạ, con dọn cơm lên trước cho thím và bà với các em ăn. Quần áo con sẽ ra giặt phụ thím.”
Con bé nói mỗi một câu như vậy, mà thím Mười cũng tỏ ra bực bội khó chịu ra mặt. Tức thì, thím Mười đứng phắt dậy, chân tay dính đầy xà bông toan lao đến vả cho con bé mấy cái vì tội dám trả treo, nhưng vừa bước chân lên một bước, thình lình nền giếng trơn nên khiến thím Mười ngã xuống.
“ Thịch..! Á..đau quá! Tổ cha nó chứ, đau quá!” Thím Mười nằm quay đơ dưới đất, chân tay chổng ngược lên trời, đau đến nổ đom đóm mắt.
Khi đó, bên tai thím Mười văng vẳng câu nói:” “ Mụ đàn bà độc ác, đẩy mày ngã..đẩy mày ngã.. ha ha ha ..” kèm theo một tràng cười ma quái. Nhưng khi thím Mười nhìn quanh quẩn thì chẳng thấy bóng dáng ai. Nhìn vào trong thấy con bé Tường Vân đang chạy đến.
Tường Vân hốt chạy ra, đỡ thím Mười dậy, lo lắng quan tâm hỏi:
“ Thím ơi thím, thím ngã có đau không? Để con đỡ thím vào nhà.”
“ Tổ cha con mẹ mày, mày thử ngã như tao xem có đau không?”
“ Dạ..dạ..con biết rồi ạ!”
“ Nhanh, dìu tao vào.” Tiếng thím Mười rên rỉ:” Đau quá đi mất, ôi cái mông của tôi.”
Đêm hôm đó, gã tình nhân mò vào tận giường của thím Mười, bất chấp con bé Thuỳ Dung nằm ngủ kế bên. Mây mưa xong, thím Mười nằm gối đầu lên cánh tay gã nhân tình, thở dài.
Hắn nghe thấy, đoán tâm trạng thím Mười đang không vui, bèn hỏi:
“ Em sao thế? Bà già chồng em lại gây khó rễ gì à?”
Thím Mười chẹp lưỡi:
“ Không phải, mụ ta già cả đi không vững thì làm gì được em? Cái em đang lo là chuyện khác.”
“ Chuyện gì? Nói anh nghe thử xem anh giúp gì được không?”
Thím Mười chẹp lưỡi, giọng chán nản:“ Giúp gì được. Gia cảnh nhà anh cũng nào khấm khá hơn nhà em mà giúp.”
“ Thì cứ nói anh nghe thử? Không giúp được tiền bạc thì anh hiến kế nghĩ cách cho em.”
Thím Mười im lặng một lúc, mãi mới nói:
“ Thì chuyện học hành của mấy đứa chứ đâu. Nghỉ hè hai tháng rồi còn gì, sắp vào năm học mới tới đít rồi mà em vẫn không biết kiếm đâu ra tiền đóng tiền học, mua sách vở cho bọn nhỏ.”