Chương 20 - Người Âm Kết Duyên

Nói xong, con bé cúi chào rồi xin phép ra về. Vợ chồng chú Nhân đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó, lòng không khỏi xót xa.

Hai vợ chồng cô Đào là bạn thân của bố mẹ Tường Vân. Năm xưa, khi còn trẻ, cả đám kéo nhau đi ra nhảy sông tắm, lần đó cô Đào bị chuột rút nên không may bị đuối nước. Cũng may có bố mẹ Tường Vân gan dạ nhảy xuống nước nắm tóc cô Đào kéo lên bờ. Thoát được một kiếp nạn. Từ đó họ càng thân nhau hơn, đến khi lập gia đình mỗi người một nơi, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng vẫn không chia rẽ được tình bạn giữa họ. Sau khi bố mẹ Tường Vân qua đời, nhiều lần vợ chồng cô Đào ngỏ ý muốn đón hai chị em Tường Vân về nuôi, vì thấy con bé phải sống chung với một bà thím ác độc, nhưng chú Mười không đồng ý.

Họ thở dài, chú Nhân vỗ vỗ vào vợ mình, kéo cô ấy ra cửa hàng, tiếp tục công việc buôn bán.

Quý đứng sau gốc cây, thấy Tường Vân đi đến, cậu nhô người lên gọi lớn:

“ Tường Vân..Tường Vân!”

Tường Vân dừng lại. Nhìn quanh quẩn mãi mới thấy Quý đứng nép sau gốc cây xoan, con bé cất tiếng hỏi:

“ Anh Quý! Anh vừa gọi em.”

Quý gật đầu, nhiều lần định nhấc chân bước đến nhưng bản tính nhút nhát nhen nhóm khiến Quý ngại ngùng không dám bước ra. Bỗng, tiếng hai đứa bạn ở sau lưng hối thúc:

“ Mày ra đi Quý, ở đây còn cách xa nhà cô Mười lắm, mày sợ gì!”

Nhỏ Trúc là em họ của Quý, thấy thằng Phong nói đúng nên phụ hoạ theo:

“ Kìa, anh Quý, mau ra mời chị ấy đi.”

“ Nhưng mà… anh ngại.”

“ Mày ngại cái đếch gì, người làng cả mà. Năm nay sinh nhật mày, cũng là năm đánh dấu mày đậu cấp 3 trường chuyên còn gì. Phải mời Tường Vân toái dự mới đông vui chứ.”

“ Tao sợ làm khó cô ấy. Thím Mười, thím ấy…ấy..”

Nhỏ Trúc nói:

“ Vậy thôi, vụ này để em. Chiều em giả bộ sang chơi rồi nói với Tường Vân. Bọn em học chung lớp, chắc thím Mười không nghi ngờ gì đâu.”

Quý lắc đầu:

“ Không được, em có làm vậy, khi Tường Vân biết, muốn đi nhưng thím Mười không cho, lại làm khó cô bé.”

Thằng Phong và nhỏ Trúc bĩu môi nhìn Quý, chúng nó đồng thanh nói:” Đồ nhát gan, chưa gì đã sợ người ta bị bà thím hành hạ rồi.”

“ Ừ! Nó nghĩ vậy cũng phải mà. Dù gì nhỏ Vân cũng là bạn thanh mai trúc mã của anh mày mà Trúc.”

Bên kia, Tường Vân đợi mãi không thấy Quý nói gì, con bé mỉm cười nói:

“ Thôi anh Quý ở lại chơi, em mang đạm về cho thím đi làm, kẻo trễ.”

Quý ấp úng, gật đầu, nói:

“ Ừ thôi em về đi. Hôm khác anh sang chơi.”

Thấy Tường Vân đi khuất, Quý ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây, ngước mắt lên trời nhìn, buông tiếng thở dài như ông cụ non.

“ Mày nhát bỏ xừ Quý à.”“ Ừ! Thôi hôm đó để phần bánh cho cô ấy nhờ mẹ tao mang sang cũng được.”“ Anh Quý sao không tự mình đưa sang mà phải nhờ người lớn.”

Quý không nói gì. Cậu biết hoàn cảnh mà Tường Vân và em trai cô ấy đang sống. Đôi khi, không gặp gỡ, ít nói chuyện, có khi Tường Vân lại ít gặp hoạ hơn. Bởi vì nhiều lần cậu đã tận mắt nhìn thấy, nghe thấy, tiếng thím Mười chửi bới quát mắng hai chị em cô bé.