Chương 19 - Người Âm Kết Duyên

“ Đấy, mình xem. Nó đánh con bé thành ra thế này cơ mà. Đúng loại quỷ dữ đội lốt con người đây mà.”

Chú Nhân ngồi xuống, hỏi Tường Vân:

“ Con còn đau không? Chú vào nhà lấy dầu để cô Đào xoa cho con.”

Con bé lắc đầu. Mặc dù đau đớn lắm nhưng vẫn cố nở nụ cười trên môi để che đi những nỗi đau mà mình đang gánh chịu.

“ Dạ, con hết đau rồi chú à.”“ Hết là hết làm sao được. Còn sưng tấy lên đây này.”

Chú Nhân đứng dậy, vào nhà lấy lọ dầu đưa cho vợ, bảo:“ Thôi em xoa dầu lên vết thương cho con bé đi, anh ra ngoài bán hàng. Lát nữa nhớ gói cho con bé chút thức ăn, mang về làm quà.”

Đợi chú Nhân đi khỏi, cô Đào mới vạch áo lên xoa thuốc lên vết thương cho Tưởng Vân, vừa xoa vừa thổi lên vết thương thật nhẹ, cũng vừa xuýt xoa:” Chắc con đau lắm. Cô ta thật nhẫn tâm, con mới chỉ là đứa trẻ, sao cô ta lỡ xuống tay nặng vậy kia chứ.”

Cảm giác này, được yêu thương, được quan tâm, hành động của cô Đào dịu dàng ấm áp tựa như một người mẹ. Thứ tình cảm mà Tưởng Vân tìm kiếm mong đợi bấy lâu nay, bỗng ùa về. Con bé rưng rưng nước mắt, vừa vui vừa buồn. Xoa dầu xong, cô Đào kéo áo xuống, dặn Tường Vân:

“ Con cầm lọ dầu về, xoa thêm trước khi đi ngủ. Tội nghiệp, cô muốn sang nha xé xác cái con mụ Mười tàn ác kia ra thành trăm mảnh, nhưng lại sợ sau khi xong việc, mụ ta lại trút giận lên đầu con.”

Tường Vân quẹt nước mắt, đáp:

“ Dạ, con không sao đâu cô.”

Cô Đào lấy cho Tường Vân mấy cái bánh, bảo con bé ăn xong rồi hẵng về nhưng con bé nhất quyết không chịu, vì sợ mang đạm về trễ bị thím mắng. Cô Đào đàng bỏ mấy cái bánh gói vào lá chuối, đưa cho Tường Vân mang về nhà ăn.

Chú Nhân thấy vậy, nói:

“ Đạm của cháu đây, chú ghi sổ rồi. Cơ mà sao không ngồi ăn xong thì hẵng về hả cháu.”

“ Dạ..dạ.. cháu..còn phải mang đạm về cho thím đi vãi lúa.”