Chương 18 - Người Âm Kết Duyên
Biết đứng đôi co với thím thì chỉ tổ mình thiệt thân, bởi cho dù thím có tiền cũng không muốn đưa ra, vịn vào cớ vợ bác Nhân là bạn thân của mẹ, nên lần nào cũng bắt con bé phải đi mua thiếu cho bằng được.
Tường Vân gật đầu, lặng lẽ quay người rời đi. Thím Mười đứng trong sân nhìn theo, làu bàu câu gì đó trong miệng mà chỉ có thím ấy mới biết.
Vừa thấy Tường Vân đến, cô Đào vợ chú Nhân đã mỉm cười, ngoắc tay Tường Vân đến và bảo:
“ Cô đợi con mãi, lại đây cô bảo.”
Cô Đào nắm bàn tay bé xíu của Tường Vân định kéo con bé vào trong nhà, nhưng thấy Tường Vân rụt rè thụt tay lại, mặt nhăn nhó đứng nép mình ở một chỗ, thấy lạ, cô Đào hỏi:
“ Hôm nay con sao thế Tường Vân?”
“ Dạ..dạ..con không sao cô ạ!” Con bé lễ phép trả lời.
Cô Đào cau mày, nhìn bộ dạng của con bé không được hoạt bát nhanh nhẹn như mọi hôm, thái độ cũng khác hẳn, nụ cười trên môi không có. Nghĩ có điều gì đó khuất tất, cô Đào kéo Tường Vân ra ghế ngồi, bắt đầu hỏi:
“ Con nói thật cho cô biết đi, có phải thím Mười lại đánh con không?”
Con bé ngước lên, mím chặt đôi môi, hai mắt to tròn đen láy nhìn cô Đào, nhiều lần định nói ra những tủi thân trong lòng, đến cuối cùng lại thôi không nói. Con bé giữ im lặng, che giấu việc mình bị thím hành hạ ngược đãi không phải vì sợ cô Đào biết, đến kiếm chuyện nói thím đòi lại công bằng. Mà bởi con bé sợ ngày tháng sau này của bà nội và hai chị em, sẽ bị thím gây khó dễ nhiều hơn. Đã có lần thím Mười hăm doạ, nếu không ngoan, đem chuyện gia đình ra ngoài nói sẽ bị thím đuổi cả ba bà cháu ra khỏi nhà.
“ Dạ không, con không có.”“ Có thật không con, có gì phải nói thật cho cô biết nghe chưa Tường Vân.”“ Dạ..dạ..không có gì thật mà cô.”
Lúc cô Đào định đứng dậy đi lấy mấy cái bánh cho Tường Vân ăn, thì cô thấy hai bàn tay con bé đan xen cả vào nhau, có khi thì cố kéo ống tay áo cho dài xuống, tựa như không muốn cho người khác nhìn thấy khuyết điểm.
Cô Đào hoài nghi, nên vừa đứng lên lại ngồi xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con bé lôi ra, vạch ống tay áo lên xem. Một cảnh tượng hãi hùng đập ngay vào mắt cô ấy, khi trông thấy trên cánh tay của Tường Vân chằng chịt nhiều vết thương, bầm tím.
Bất giác, cô Đào bật khóc. Ôm con bé vào lòng ghì chặt trong vòng tay, nói trong nước mắt:
“ Trời ạ! Con mụ Mười nó hành hạ con ra nông nỗi này hay sao?Trời ơi là trời.”