Chương 22 - Người Âm Kết Duyên

Gã cười xoà, bàn tay sờ soạng khắp cơ thể trần trụi của thím Mười, mò mẫm từng đường nét nhạy cảm, nói mới thím:

“ Anh còn tưởng chuyện gì, chuyện đó cũng đơn giản lắm nếu em đồng ý anh sẽ nói.”

Thím Mười đẩy gã tình nhân ra, nhìn chăm chăm vào gương mặt dê xồm của gã, tò mò hỏi:

“ Chả nhẽ, anh đã nghĩ ra cách kiếm tiền?”

Gã gật đầu, nói thì thầm:

“ Chẳng phải mảnh đất và căn nhà của bố mẹ hai đứa nhỏ kia vẫn còn sao? Em cứ lấy cớ phải nuôi chúng nó ăn học thành tài mà bán quách nó đi. Mảnh đất ấy rõ đẹp, vợ chồng nó biết buôn bán làm ăn nên xây căn nhà cũng khá vững chắc. Giờ bán đi kiếm cũng được kha khá đấy.”

Lời gã tình nói tựa như đang vẽ đường cho hươu chạy, trong đầu thím Mười lập tức léo lên một suy nghĩ.

“ Phải rồi, anh không nhắc em quên phéng mất bố mẹ con nhỏ đó còn mảnh đất nằm ở trong làng. Dù sao bố mẹ nó cũng mất rồi, đất đai nhà cửa không ai trông nom, bán quách đi cho rảnh nợ.”

Nói đến đây, thím Mười thở dài, dường như vẫn còn điều gì đó khiến thím phải suy nghĩ:

“ Nhưng mà..” thím Mười nói ấp úng.

“ Nhưng mà sao? Nói anh nghe!”

“ Em chỉ sợ mụ già kia không đồng ý. Đấy là mảnh đất họ để lại cho chị em con bé, giờ đòi bán chắc gì bà ta đã chịu.”

“ Khi nãy chẳng phải em vừa nói bà già ấy sắp xuống lỗ rồi nên không làm gì được em. Sao giờ đã này nọ?”

Chẹp..

“ Thì em biết thế, nhưng anh không biết đấy thôi. Mảnh đất và ngôi nhà này, bao gồm cả mấy công ruộng vẫn đứng tên ông bà già chồng em. Giờ em làm quá, mụ già đấy đem chuyện này ra chính quyền báo cáo, lấy cớ đuổi em đi, thì có phải em ra đi tay trắng hay không?”

“ Trời ơi, sao em không gạ lão chồng em cầm sổ đỏ đi sang tên?”

“ Nào phải em không hối lão, nhưng chưa kịp đi thì lão lăn đùng ra chết. Thế có chán không cơ chứ!”

Nói đến đây, tiếng gà gáy ngoài chuồng vang lên. Thuỳ Dung giật mình ngồi bật dậy. Con bé đưa tay lên dụi mắt, hỏi mẹ trong cơn ngái ngủ:

“ Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với ai thế? Bố con về hả mẹ?”

Cả hai người bọn họ giật mình khi nghe Thuỳ Dung hỏi. Thím Mười vội vàng quơ chiếc áo mặc lên người, cài cúc áo che đi cơ thể trắng nõn của mình, đồng thời đẩy gã tình nhân xuống đất, ra hiệu cho gã mặc quần áo rời khỏi đây ngay.

Thím Mười nói với con gái, chữa cháy:

“ Mẹ có nói chuyện với ai đâu con, chắc con nằm ngủ mơ đấy thôi.”

“ Không, rõ ràng con nghe thấy giọng đàn ông trong phòng mà mẹ.”

“ Làm gì có ai, con nhìn đi, làm gì có ai ngoài hai mẹ con mình?”

Thuỳ Dung mở bừng mắt, khi ánh mắt con bé vừa quét ngang qua khắp gian phòng, cũng là lúc gã nhân tình vừa thoát ra khỏi bên ngoài bằng lối đi cửa sau.

Con bé ngơ ngác nói:

“ Lạ thật đấy mẹ! Con nghe rõ có tiếng nói của đàn ông trong buồng nhà mình mà.”