Chương 16 - Người Âm Kết Duyên

Quý liếc mắt vào trong nhà, đảo xung quanh, như đang tìm kiếm một ai đó. Thì ra là cậu đang tìm hình dáng thân quen của Tường Vân. Cậu xua xua tay, ngại ngùng từ chối:

“ Dạ không, cháu tới biếu thịt thôi ạ. Cháu phải nhà ngay cho kịp bữa cơm trưa kẻo bố mẹ cháu mong. Cháu chào cô, cháu về đây ạ.”

Nói xong, Quý quay người chạy ra cổng. Không kịp nghe thím Mười nói thêm câu gì. Ra tới cổng cậu dừng lại, lễ phép chào cụ Doãn vừa dắt cháu trai đi chơi về rồi mới chạy đi tiếp.

Thím Mười nhìn theo, xuýt xoa:

“ Con nhà người ta như vậy mới là con chứ? Haizzz, thằng bé không chỉ lễ phép mà còn biết cư xử trước mặt người lớn. Giá mà sau này lớn lên, con Thuỳ Dung nhà mình gả được cho nó thì êm ấm cả đời. Mong gì hơn.”

Thuỳ Dung nghe thế, buột miệng nói ra:

“ Sau này con chỉ lấy anh Quý làm chồng, ngoài anh Quý ra con ứ thèm lấy người khác.”

Thím Mười bĩu môi, dí tay vào trán con, nói:

“ Ối zời! Thằng đó con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi. Tương lai ngời ngợi rộng mở phía trước, sau này ắt sẽ thành tài, nó lại thèm ngó tới con bé quê mùa như con chắc. Mới tí tuổi ra đã nghĩ tới chuyện lấy chồng, lo mà học hành trước đi đã.”

Nói đến đây, cụ Doãn dắt cháu đi ngang qua, thím Mười chẳng buồn chào hỏi cứ thế quay quắt người đi ra giếng. Vừa đi vừa xách miếng thịt, miệng ngân nga câu hát trong tâm trạng vui vẻ.

Tiếng mài dao ngoài nền giếng vang lên, nhoáng cái miếng thịt ba chỉ đã được thím Mười cắt xong.

Bữa trưa, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm. Mùi thịt rang thơm phức trong chảo bốc lên xộc vào mũi, khiến bao ánh mắt nhìn vào đó thèm thuồng. Cậu nhóc Hoàng Minh mới hơn bảy tuổi, nuốt nước miếng ực cái, nhưng không dám đòi hỏi vì sợ thím mắng.

Thím Mười tự tay bới cơm cho từng người. Ba bát cơm của cụ Doãn, Tường Vân và Hoàng Minh thím Mười bới chỉ lưng bát. Riêng bát cơm của hai mẹ con thím thì bữa nào cũng đầy ve, muốn rơi cả ra bên ngoài.

“ Mau ăn đi, nhìn cái gì mà nhìn?”

Tiếng thím Mười vừa thốt ra, hai chị em Tường Vân lật đật bưng bát cơm lên và. Tường Vân vừa định đưa đũa gắp cho bà và cậu em trai miếng thịt, bất ngờ bị thím Mười cản lại:

“ Để đó, tao gắp cho.”

Thím Mười chọn ba miếng thịt bé nhất, thái mỏng nhất trong chảo gắp cho ba người, mỗi người một miếng. Thịt được rang xém cạnh, vừa chắt được tí mỡ để dành vừa giữ lại được thịt ăn. Vì sợ ăn hết sớm, nên thím Mười nấu thịt mặn chát, mặn đến nỗi muối bám trắng phớ trên miếng thịt.

Thím Mười lườm nguýt, nói:

“ Đấy, bà cháu mấy người ăn đi. Ăn đi chiều còn ra vườn nhổ cỏ cho xong trên luống rau, kẻo tối không có cơm bỏ vào miệng.