Chương 15 - Người Âm Kết Duyên

Tường Vân co rúm người ngồi thụp xuống, hứng chịu trọn những cú đánh đập của thím Mười không thương tiếc giáng xuống người. Nước mắt trên khuôn mặt ngây thơ rơi lã chã, khóc lóc van xin:

“ Con sai rồi, thím ơi con sai rồi. Lần sau con không dám cãi lời thím nữa, con đau lắm, thím đừng đánh con thím ơi.”

“ Này đây thì tha, này đây thì không nghe lời. Hôm nay tao không dạy mày thành người thì tao không phải là..là…”

Nói chưa hết câu, bỗng bên ngoài cổng có tiếng nói vang lên, dội tới làm thím Mười dừng tay, hạ cây xuống, rướn cổ nhìn ra ngoài.

“ Cô Mười ơi cô Mười. Tương Vân ơi, cậu có ở trong nhà không?”

Thuỳ Dung ngó ra, rồi thụt vào nhìn mẹ nói:

“ Mẹ, là anh Quý đến.”Thím Mười ngạc nhiên, hỏi:“ Quý nào cơ? Nó là con cái nhà ai?”“ Là anh Quý con nhà bác Nhân bán phân đạm trong làng mình đó mẹ. Anh Quý vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại là con nhà giàu mới oách nữa chứ.” Hì hì…Thím Mười bĩu môi nhìn con gái, dí ngón tay vào trán Thuỳ Dung, lườm nguýt mắng yêu:“ Cha bố nhà cô, mới tí tuổi đầu đã biết khen người khác đẹp trai, con nhà giàu. Chỉ được thế là nhanh. Giá chị học giỏi như cái con sao chổi kia thì mẹ chị sau này cũng thơm lây, nở mày nở mặt với thiên hạ.”

“ Cô Mười có nhà không ạ? Tường Vân ơi, mở cổng cho mình.”

Tiếng gọi của Quý cắt ngang lời nói của hai mẹ con Thím Mười. Nhìn Tường Vân ngồi co ro run rẩy trong góc bếp, đầu tóc xõa rũ rượi, quần áo xộc xệch, mặt nhem nhuốc, thím Mười trợn mắt nói:

“ Mày ở yên đây, để tao ra xem thằng đó tới đây làm gì. Tao cấm mày ra khỏi bếp nghe rõ chưa?”

Tường Vân ngước lên, gật đầu lia lịa:“ Dạ, con nhớ rồi thím.”

“ Hừ..!!!”

Thím Mười bước ra, đon đả cười, hỏi:“ y da, Rồng hôm nay lại đến nhà Tôm có chuyện gì thế?” Bỗng nụ cười trên môi thím Mười tắt lịm, nhìn chăm chăm vào cậu Quý, ngó nhìn từ đầu đến chân một lượt, nghiêm sắc mặt hỏi dồn dập:” Đi đâu đây? Nói mau? Nếu là tới gặp con bé Tường Vân thì cậu mau về đi, con bé còn phải nấu cơm.”

Quý chìa miếng thịt ba chỉ tươi ngon trên tay, được buộc bằng dây nạt lên ngang tầm nhìn, mỉm cười lễ phép đáp:

“ Dạ, không. Cháu tới đây vì mẹ bảo cháu mang thịt lợn sang biếu gia đình nhà cô. Chứ không phải sang tìm bạn Tường Vân ạ.”

Thím Mười nhìn chăm chăm vào miếng thịt ba chỉ trên tay Quý, lập tức thay đổi sắc mặt và giọng nói. Đỡ lấy miệng thịt từ tay Quý, đon đả nói cười:

“ y dà, cậu Quý đến cho thịt đấy à! Vậy mà tôi cứ tưởng cậu đến rủ con bé Tường Vân đi chơi kia chứ. Mời cậu vào nhà chơi, hì hì..” rồi thím Mười quay sang nói với con gái:” Thuỳ Dung, còn không mau xuống bếp rót nước mời cậu Quý uống.”