Chương 14 - Người Âm Kết Duyên
Ăn sáng xong, thím Mười vác cuốc ra đồng làm việc, ở nhà chỉ bốn bà cháu. Con bé Thuỳ Dung bằng tuổi với Tường Vân, nhưng chẳng bao giờ phải làm việc gì nặng nhọc đụng đến chân tay. Do quen được mẹ nuông chiều từ nhỏ nên con bé có phần sống ỉ lại vào người khác. Ngoài ra, nó còn thừa hưởng trọn vẹn cái tính ngoa ngoắt chanh chua ghê gớm của mẹ mình.
Thấy Thuỳ Dung sang nhà bác hàng xóm chơi, bấy giờ còn hai bà cháu ngồi nhổ cỏ ngoài vườn, con bé Tường Vân mới kể lại chuyện đêm qua cho bà nội nghe.
“ Bà ơi, đêm qua con thấy chú Mười về thăm nhà bà ạ.”
Cụ Doãn khựng tay, ngước lên nhìn cháu gái nét mặt hơi đăm chiêu, chẹp miệng hỏi:
“ Thế cháu có tận mắt trông thấy chú Mười không? Hay do nằm mơ hả cháu?”
Con bé khẳng định:
“ Cháu thấy chú Mười thật mà bà. Chú Mười buồn lắm, nhìn cháu mãi mới đi.”
Cụ Doãn muốn khóc vì thương nhớ con. Mới năm ngoái cụ mất đi cả trai lẫn con dâu, nay lại mất thêm người con trai thứ duy nhất. Tim cụ Doãn như vỡ vụn, cụ còn nhớ cảm xúc đau đớn như in ngày hôm đó, khi người ta chở hai cái xác lạnh lẽo cứng đơ của con trai và con dâu cụ về nhà.
Cụ Doãn gật gù, thở dài nói với Tường Vân:
“ Không sao đâu cháu à. Chú nhớ mọi người, nhớ gia đình nên ghé thăm nhà mà thôi. Hồi ông nội con vừa mới mất cũng vậy, đêm nào ông con cũng về thăm nhà, hết đi loanh quanh lại nhìn ngó vào từng giường. Khi đó, bà thức dậy thắp hương, khấn vái xong ông nội mới yên tâm đi.”
“ Thế hôm sau ông còn về thăm nhà không bà?” Con bé Tường Vân ngây thơ hỏi.
Cụ Doãn mỉm cười móm mém, nói:
“ Không đâu cháu à. Ông phải đến nơi thuộc về mình. Ở dưới đó ông cũng có bạn, có người quen nên ông bảo ông không thấy buồn.”
Nói thì nói vậy thôi, chứ trong lòng cụ Doãn buồn đến thối ruột gan. Tận mắt lần lượt chứng kiến người mình yêu thương ra đi, lòng cụ lại đau như cắt.
Tưởng Vân kể tiếp:
“ Con còn nằm mơ có một ông cụ dẫn con ra giếng, bảo con thả mấy con ếch trong giỏ ra.”
Lần này sắc mặt cụ Doãn thay đổi hẳn, ánh mắt nhíu lại, đôi lông mày nhăn túm, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi cụ hỏi:
“ Thế cháu có nhìn thấy mặt ông ấy không? Sao ông lấy bảo cháu thả mấy con ếch?”
Con bé ngây ngô trả lời:
“ Có bà nội ạ. Ban đầu cháu chỉ nghe thấy giọng ông ấy nói, sau khi thả ếch xong thì cháu thấy ông ấy xuất hiện. Ông đứng cạnh bụi chuối, râu tóc bạc phơ như trong truyện cổ tích mẹ từng kể cho cháu nghe. Bên cạnh còn dắt theo một cậu bé, khoảng chừng bằng em trai cháu.”
“ Thế ông ấy nói với cháu những gì?”
Con bé hồn nhiên đáp:
“ Cháu quên rồi bà, đang mơ đẹp thì thím quát bên ngoài nên ông ấy sợ quá biến mất.”
Câu chuyện của hai bà cháu vô tình để Thuỳ Dung nghe thấy. Con bé bĩu môi, nghĩ thầm trong đầu:
“ Thì ra chính chị thả ếch của mẹ đi, để xem trưa nay mẹ phạt chị như thế nào? Hi hi hi hi..”Nghĩ đến đây con bé liền chạy sang nhà hàng xóm chơi, còn hai bà cháu vẫn cặm cụi ngồi nhổ cỏ.
Trưa đến. Thím Mười đặt cây cuốc ngoài gốc nhãn rồi đi ra giếng kéo nước rửa chân tay. Chợt nhìn lên giỏ ếch mừng thầm trưa nay có bữa thịt ếch thơm phức. Chợt, ánh mắt thím Mười khững lại, đôi lông mày nhíu cả vào nhau, nghiêng miệng giỏ ếch dốc xuống lắc lắc, tá hỏa phát hiện chẳng con ếch nào trong giỏ.
Thím Mười gào ầm lên:
“ Trời đất ơi, rõ ràng tối qua mình nhốt ba con ếch trong giỏ này cơ mà? Nay chúng biến đi đâu cả rồi?”
Tường Vân đang ngồi nấu cơm trong bếp, nghe tiếng thét của thím Mười ngoài giếng khiến nó giật cả mình. Tay cầm cây đũa cái đang khoắng nồi cơm sôi sùng sục, cũng phải khựng lại theo. Con bé run rẩy, đậy xong nồi cơm rồi định chạy ra nhận tội, thì đúng lúc đó Thuỳ Dung đi chơi về, chỉ tay vào Tường Vân mách lẻo:
“ Là chị ấy thả ếch của mẹ ra đó.”
Tường Vân tay nắm vạt áo, lí nhí đáp:
“ Con..con….con..”
Thím Mười trợn trừng mắt, phóng tia nhìn sắc bén như dao quét ngang qua chỗ Tường Vân, cơn tức giận đang trào dâng trong lòng thật khó diễn tả hết bằng lời.