Chương 13 - Người Âm Kết Duyên

Đang múc cám trong xoong ra thùng để pha, thím Mười từ đằng sau phăm phăm bước tới, giật bay cái gáo trên tay Tường Vân, đánh mông hất con bé ra xa xém chút nữa bị ngã. Nhìn con bé lườm nguýt đay nghiến:

“ Cái thứ vô dụng, đồ bỏ đi. Loại sao chổi khắc chết bố mẹ như mày còn chứa chấp trong nhà ngày nào thì tao còn xui xẻo ngày đó.”

Con bé mặt tái mét nhìn thím. Không dám cãi nửa lời, đứng im nhìn thím Mười khoắng vào xoong cám lợn.

Vừa nói, thím Mười vừa thọc tay vào vớt những củ khoai lang lun run ra khỏi nồi cám. Ném nó xuống cái rổ dưới chân, làu bàu nói:

“ Bữa sáng của mấy bà cháu mày đấy. Loại người ăn hại không giúp được việc gì thì chỉ có mà bốc cám bỏ vào miệng ăn thôi. Nhưng tao là người tốt, bụng dạ ngay thẳng không phải kẻ tiểu nhân, nên mới tận tay vớt khoai lang ra cho mấy bà cháu mày ăn đấy.”

Không mất nhiều thời gian, rổ khoai được vớt ra từ nồi cám lợn đã được lưng rổ thím Mười mới dừng lại, ném phạch cái gáo xuống thùng cám, trợn mắt quát nạt con bé:

“ Sao mày đứng như trời trồng thế hả con này, mau mau pha cám xách ra ngoài chuồng đổ cho lợn ăn đi chứ hử?”

“ Vâng..vâng..con làm ngay đây thím.”

“ Con mẹ mày hồi còn sống nó chậm như rùa, bây giờ mày cũng thế. Nhìn ngứa hết cả mắt, ngứa cả ga .”

Nghe thấy thím Mười đưa mẹ ra xỉ vả, hai mắt Tường Vân đỏ hoe muốn khóc. Mới nhỏ tuổi vậy thôi, nhưng có bé rất hiểu chuyện và siêng năng. Chỉ là do thím Mười không ưa con bé nên cả ngày hễ thấy mặt Tường Vân là chì chiết, đay nghiến luôn mồm miệng.

Thím Mười bưng rổ khoai ra giếng, múc gầu nước xối ào ào rồi đặt”phẹt” cái, xuống nền. Mắt liếc vào trong buồng phía bà Doãn nằm ngủ, vẻ hằn học lộ rõ trong đôi mắt.

Thím Mười cúi xuống, múc nước rửa chân, làu bàu trong miệng:” Già cả vô dụng không chết sớm cho thân gái này đỡ khổ, đã không làm được lại còn sống dai, báo con cháu phải hầu hạ. Trời sáng bảnh mắt ra rồi vẫn không thèm dậy, hay muốn con này cơm bưng nước rót vào tận phòng, hầu tận miệng? Hừ..bà đứng có nằm mơ nhé bà già.”