Chương 12 - Người Âm Kết Duyên
Lúc này, giọng nói ma mị kia lần nữa vang lên:” Cứu cháu tôi với cô ơi, làm ơn cứu cháu tôi…”
Tường Vân đưa tay lên dụi mắt, bất giác hỏi:” Cháu cụ đang ở đâu?”
Người đó trả lời:
“ Cháu tôi bị nhốt trong giỏ ếch kia kìa. Hôm qua nó không nghe lời dặn bên trốn ra ngoài chơi, nào ngờ bị người bắt nhốt, còn tính đến chuyện làm thịt làm mồi nhắn.”
Chẳng hề suy nghĩ gì nhiều, cũng không lường trước được sự việc nếu như thím Mười phát hiện ra mình là người thả ếch trong giỏ đi, bởi con bé còn quá non dại. Sau khi nghe ông cụ kia cầu xin vậy, Tường Vân đã gỡ giỏ ếch xuống, đưa mắt ghé sát vào miệng giỏ liếc vào, trong số ba con ếch bị bắt nhốt, thì có một con toả ra luồng ánh sáng màu xanh nhạt, cặp mắt trong veo mở tò tròn, miệng kêu ộp ộp như muốn nói gì đó với Tường Vân.
Giọng ông cụ vang lên, rất khẽ, thoảng bên tai chỉ đủ mình Tường Vân nghe:
“ Mở nắp giỏ ra đi cô ơi, đổ ếch ra.”
Lời ông cụ nói như có ma lực, khiến Tường Vân nghe theo răm rắp. Sau khi đổ số ếch trong giỏ kia ra, thì ba con ếch chọn ba hướng khác nhau nhảy phóc đi, thoáng cái đã không thấy bóng dáng chúng đâu nữa.
Giọng cười khà khà sâu thăm thẳm thình lình vang dội, báo hại toàn thân Tường Vân run cầm cập.
Ông ấy nói:“ Cảm ơn cháu nhiều nhé, cô bé. Ơn cứu mạng này ta xin ghi tạc vào lòng. Người tốt, ắt được trời thương. Cứ sống lương thiện trời xanh ắt sẽ an bài.” Khà..khà..khà..khà…
Bên tai Tường Vân ù đi vì tiếng gió rít, giọng nói kia cũng bị gió cuốn đi xa..xa mãi..xa mãi…một lúc sau tiếng gió ngừng thổi, giọng nói của ông cụ cũng im bặt. Bầu trời trở về trạng thái ban đầu, không một cơn gió lay động.
“ Mày chết trong đó rồi hả Tường Vân? Trời sáng bạch ra rồi vẫn không chịu thức dậy pha cám cho lợn ăn.”
Tiếng quát mắng kèm theo lời trách móc của thím Mười từ ngoài giếng vọng vào làm Tường Vân choàng tỉnh. Hai mắt con bé nhìn trân trân lên mái nhà, ngẫm nghĩ về mộng như thật đêm hôm qua mình nằm mơ thấy. Con bé tự hỏi bản thân” giấc mơ đêm qua có thật hay không? Thím Mười có người yêu mới là thật hay giả? Câu chuyện ông lão nhờ mình trong đêm thực hư thế nào?” Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện hữu trong tâm trí con bé.
“ Tường Vân, mày đâu rồi. Con ranh này, để tao gọi khản cổ vẫn không chịu dậy cho lợn ăn có phải không?”
Tường Vân giật mình, kéo mình về thực tại. Vội ngồi dậy tụt xuống khỏi giường, chỉ kịp kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cho cậu em trai rồi chạy tọt ra ngoài sân, lắp bắp đáp:
“ Dạ..dạ..con dậy rồi thím ơi.”
“ Cái thứ mất nết, tao tưởng mồm mày bị câm rồi chứ? Ở đâu ra cái thói tao gọi hai ba câu không thèm thưa thế hả? Mày khinh thường tao đấy à?”
“ Cháu..cháu..xin..lỗi. Do cháu ngủ say quá thím à. Cháu đi pha cám cho lợn ngay đây ạ.”
Thím Mười quắc mắt, quát:
“ Còn không nhanh nhanh làm đi, tao đá đít cho tỉnh ngủ bây giờ.”
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, hàng xóm lác đác đôi nhà lên đèn, vậy mà thím Mười bắt con bé dậy sớm giúp mình công việc nặng nhọc, quá sức lao động so với độ tuổi của con bé.