Chương 3 - Ngủ Cùng Nam Thần Để Bổ Khí Huyết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Không nhanh đâu!” – Tôi chẳng để ý vẻ mặt anh, tự nhiên thao thao nói tiếp:

“Ngủ ở đâu mà chẳng là ngủ! Trên giường tớ còn thoải mái hơn cái giường bé tí ở ký túc xá của cậu nữa.”

Anh cụp mắt xuống, giọng lắp bắp “Ờ… tớ… tớ suy nghĩ đã…”

“Suy nghĩ cái gì nữa!” – Tôi vội vã, sợ người khác cướp mất “vị thuốc quý”, thành khẩn nói:

“Ông thầy Đông y nói rồi, cậu chính là người trời định của tớ, là phương thuốc tốt nhất của tớ!”

Anh nhịn không được bật cười, hai lúm đồng tiền sáng rõ trên má: “Vậy à…”

Thấy có hy vọng, tôi liền tranh thủ: “Thật đó! Ở cạnh cậu mấy hôm nay, tớ cảm thấy người đầy năng lượng, khí huyết lưu thông hơn hẳn!”

“Vậy thì ông thầy đó đúng là… thần y nhỉ.”

Lời vừa dứt, không khí xung quanh bỗng như chuyển mùa. Lạnh toát.

Màu đỏ trên mặt anh biến mất, chỉ còn lại vẻ xanh mét.

Tôi chẳng hiểu vì sao anh thay đổi sắc mặt, cũng không biết mình nói sai chỗ nào.

Ngập ngừng nhỏ giọng: “Ờ… tuy hơi đường đột thật, nhưng tớ là con một, ba mẹ lo tớ yếu quá, sợ đột tử sớm thôi…”

“Ý cậu là gì?” – Anh hừ khẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, “Hóa ra cậu muốn ngủ với tớ… là để hút…”

Anh nghẹn lại, môi mím chặt, không nói nổi chữ cuối.

Lần đầu tiên anh nhìn tôi thẳng như vậy. Ánh mắt vừa tức, vừa xấu hổ, lại xen chút không dám tin.

“Tớ có thể… trả tiền công cho cậu…” – Tôi càng nói càng nhỏ giọng, quấn chặt áo khoác, suýt chui luôn vào cổ áo.

“Bao tôi à?” – Anh bật cười lạnh, vừa tức vừa bất lực.

“Nếu cậu không đồng ý… thì tớ đi hỏi xem có ai khác chịu giúp không vậy…” – Tôi nói khẽ, nhưng từng chữ đều lọt rõ vào tai anh.

“Cậu nói gì?” – Anh nhíu mày thật chặt, “Dư Du Du! Cậu là con nít ba tuổi hả? Cậu có biết…”

Anh bực đến đỏ cả vành tai, nhìn quanh rồi cúi thấp giọng:

“Tìm đàn ông ngủ cùng… là có nghĩa gì hả?!”

6

Nghĩa là gì ư? Không phải… chính là nghĩa đen sao?

“Nếu cậu ngại vì cô gái mà cậu thích, tớ có thể nói giúp cậu một tiếng.” – Tôi cúi mắt, cắn môi, hơi ngại ngùng.

“Thầy Đông y bảo đích danh cậu mà…”

“Cái loại lang băm ở đâu nói năng vớ vẩn thế?!” – Anh tức đến xanh cả mặt, phẫn nộ nói.

“Tớ thực sự là con một, ba mẹ không có tớ thì không sống nổi.” – Tôi chắp hai tay, cố gắng khơi dậy chút lòng trắc ẩn của anh, “Làm ơn mà… giúp tớ đi mà!”

Anh ngửa đầu 45 độ nhìn trời, thì thầm tự trấn an: “Chiêu mới… chắc chắn là chiêu tán tỉnh mới.”

Tôi đỏ mặt, thấy anh khó xử cũng thấy áy náy: “Thôi được, nếu cậu thật sự không muốn, tớ sẽ ra phố Xuân Hi, nhờ thầy Đông y chỉ lại người khác…”

“Phố Xuân Hi?” – Mắt anh lóe sáng, “Phòng khám Diệu Nhân Đường?”

“Ừm.” – Tôi ngượng ngùng gật đầu, lấp liếm: “Cậu cũng từng đến đó khám à?”

Trong mắt anh thoáng hiện cảm xúc khó tả, nghiến răng nói: “Cậu còn muốn ông ta chỉ ai nữa hả?”

Tôi gãi đầu, trong đầu hiện lên một người: “Bạn cùng phòng của cậu… hình như sức khỏe cũng tốt lắm mà.”

Hơn nữa, còn thường xuyên ở cạnh anh – chắc cũng không tệ.

“Không bằng tôi.” – Lục Gia Hoài nhàn nhạt đáp.

“Vậy… người cùng cậu tham gia cuộc thi nhảy ấy, thân thể…”

“Cũng không được.”

“Vậy thì…”

“Rốt cuộc cậu đã để ý bao nhiêu người rồi hả?” – Anh lạnh giọng hỏi, vẻ mặt âm u.

“Tớ chỉ muốn dưỡng khí bổ huyết thôi mà…” – Tôi lí nhí trả lời.

“Ngủ kiểu gì?”

“Hả?”

“Cậu không phải nói tớ là ‘thuốc tốt’ của cậu sao?” – Lục Gia Hoài mím môi, “Giờ lại định lật mặt à?”

“Tớ hỏi cậu ngủ kiểu gì? Ở đâu? Bao lâu?”

“Nằm ngủ, ngủ ở nhà tớ, ba tháng.”

Anh ngửa đầu thở dài, nghiến răng: “Tôi đúng là sa bẫy nhà các người rồi.”

“Cho tôi suy nghĩ thêm.” – Vừa dứt lời, anh tức giận giật lấy ly sữa trong tay tôi.

Tôi thấy có hy vọng, vội vàng thêm điều kiện: “À đúng, còn phải xem báo cáo sức khỏe của cậu nữa, chi phí khám tớ lo!”

Mạch máu trên cổ anh nổi lên rõ rệt, anh gầm lên: “Dư Du Du, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?!”

“Nếu cậu không muốn, tớ đi tìm người khác.” – Tôi hạ giọng, nhưng anh nghe không sót chữ nào.

“Cậu vừa nói cái gì?!” – Anh nhíu mày, nổi giận: “Dư Du Du! Cậu là con nít ba tuổi hả? Cậu có biết…”

Anh vừa tức vừa ngượng, đảo mắt nhìn quanh, cúi giọng xuống:

“Tìm đàn ông ngủ cùng… là có nghĩa gì không hả?!”

7

Còn hỏi nghĩa gì nữa? Thì là nghĩa đen chứ còn gì!

“Nếu cậu sợ người cậu thích hiểu lầm, tớ có thể giải thích giúp mà.” – Tôi cúi đầu, cắn môi ngại ngùng.

“Ông thầy Đông y đó chỉ rõ tên cậu luôn mà…”

“Lang băm ở đâu lại nói vớ vẩn như thế?!” – Anh tức đến mặt xanh mét, uất ức nói.

“Tớ thực sự là con một, ba mẹ tớ không có tớ thì sống không nổi.” – Tôi chắp tay khẩn cầu, “Giúp tớ đi, làm ơn đi mà~”

Anh ngước mặt 45 độ nhìn lên trời, tự an ủi: “Chiêu trò mới… đúng là chiêu trò mới…”

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, thấy anh khó xử cũng không nỡ: “Thôi vậy… nếu cậu thật sự không muốn, tớ ra phố Xuân Hi nhờ thầy thuốc chỉ người khác…”

“Phố Xuân Hi?” – Ánh mắt anh bỗng lóe sáng, “Phòng khám Diệu Nhân Đường?”

“Ừm.” – Tôi gật đầu ngượng nghịu, cười gượng: “Cậu cũng từng tới đó khám à?”

Trong mắt anh thoáng hiện một tia cảm xúc khó hiểu, nghiến răng hỏi:

“Cậu còn muốn ông ta chỉ ai nữa hả?!”

Tôi gãi đầu, trong đầu hiện ra một hình bóng: “Bạn cùng phòng cậu… trông cũng khỏe mạnh lắm mà?”

Hơn nữa hay ở cạnh cậu, chắc cũng nhiều dương khí.

“Không bằng tôi.” – Anh đáp dứt khoát, giọng đều đều.

“Thế… cái người nhảy đôi với cậu trong cuộc thi ấy, sức khỏe…”

“Cũng không được.”

“Chuẩn! Quá chuẩn luôn!” – Tôi cười hì hì.

Một nhân vật chất lượng như vậy, sao tôi lại quên mất được nhỉ?

Tôi chuẩn bị lén chụp một tấm hình, định mang về hỏi lại ông thầy Đông y xem…

Một người như anh ấy, có đạt tiêu chuẩn không.

Nếu… Lục Gia Hoài thực sự không đồng ý…

Tôi vừa đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn, thì một tiếng gầm như sét đánh bên tai:

“Dư Du Du!”

8

Tôi giật mình bật dậy khỏi ghế.

Nhìn thấy đằng sau Lục Gia Hoài như thể bốc cháy, khí thế hừng hực bước đến.

Còn anh chàng học trưởng – Kỳ Niên, cũng đứng lên theo tôi.

Nụ cười bên môi anh ấy dần biến mất, ánh mắt đảo qua lại giữa tôi và Lục Gia Hoài.

Tôi thì mù tịt – không hiểu lần này lại chọc giận gì anh nữa.

Lục Gia Hoài khẽ gật đầu với Kỳ Niên như chào hỏi, rồi mặt dày chen vào đứng giữa hai người.

Anh lắc lắc túi hồ sơ giấy màu nâu trên tay, lớn tiếng: “Cậu không phải muốn xem báo cáo sức khỏe của tôi à?”

Mắt tôi sáng lên, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Cậu đồng ý rồi?!”

Nhưng giữa lúc phấn khích, tôi bỗng nhận ra – câu nói đó thật sự rất dễ gây hiểu lầm.

Tôi lén quay sang nhìn phản ứng ngơ ngác của Kỳ Niên, cảm giác xấu hổ dâng lên ập mặt.

Lục Gia Hoài cũng nghiêng đầu theo, che luôn tầm nhìn của tôi.

Anh chu môi về phía trước, tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi, quay sang nói với học trưởng: “Xin lỗi, anh ơi.”

Anh vừa kéo tôi đi, tôi lập tức khựng lại: “Ê khoan! Hồi nãy học trưởng định nói gì ấy nhỉ?”

Kỳ Niên hơi ngẩn người, cười nhẹ rồi lắc đầu. Ngay lúc anh định hé môi nói điều gì đó…

Lục Gia Hoài đã kề sát tai tôi, giọng trầm thấp, đầy dụ dỗ: “Cậu còn muốn xem báo cáo sức khỏe nữa không?”

Tôi chết lặng tại chỗ, một luồng điện ngọt ngào truyền khắp toàn thân.

“Tạm biệt học trưởng!” – Tôi để mặc anh kéo đi luôn.

Mặc kệ khuôn mặt anh đang tái mét, tôi chỉ nôn nóng xác nhận lại: “Vậy là cậu thật sự đồng ý rồi, đúng không?!”

Lục Gia Hoài mặt không cảm xúc, im lặng không đáp.

Mãi đến khi đi khá xa, anh mới buông cổ tay tôi ra, mặt nghiêm túc: “Tôi không dám không đồng ý nữa…”

Tôi nhận lấy tập giấy, bắt đầu chăm chú đọc từng dòng một.

Lục Gia Hoài ho nhẹ, giọng run run: “Cơ thể khỏe mạnh… an toàn… rất sạch sẽ…”

Tôi luống cuống nhét đống giấy trở lại túi, mặt đỏ bừng như cà chua chín: “Ổn, ổn lắm rồi…”

“Vậy… tối nay, cậu đến nhà tôi nhé?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)