Chương 4 - Ngủ Cùng Nam Thần Để Bổ Khí Huyết
9
Vì không leo nổi cầu thang nên tôi thuê một căn hộ có thang máy ở ngoài ký túc xá.
Tan học, anh về phòng chuẩn bị.
Còn tôi thì chạy về nhà, lau dọn từ trong ra ngoài không sót chỗ nào.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi ngồi phịch xuống ghế sô-pha thở dốc, nhưng tim thì đập thình thịch không thôi.
Đừng nói là ngủ chung giường với đàn ông…
Tôi – một cô gái ngoan chưa từng nắm tay trai bao giờ – mà nay lại sắp “ngủ cùng” anh ấy?!
Mặc dù mục đích của việc này chỉ là… bổ khí huyết cho cơ thể.
Nhưng tim vẫn đập thình thịch như trống làng.
Dù gì thì… anh ấy cũng là một người đàn ông trưởng thành, khỏe mạnh.
Tôi tuy không hiểu nhiều về mấy chuyện “trong tối”, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Chín giờ tối đúng giờ, chuông cửa vang lên.
Tôi bật dậy khỏi giường như tên bắn, chạy ra mở cửa.
Trông thấy Lục Gia Hoài đang dựa lưng vào tường, cả người như mang theo hơi lạnh ngoài trời.
Anh nghiêng người về phía trước, ánh mắt như nai con nhưng lại nhìn tôi chằm chằm không chớp.
Ánh nhìn ấy… mang theo một luồng khí thế áp đảo khó cưỡng.
Tôi giữ thẳng lưng như cây cột, cứ như bị nhập hồn, ngây ngốc đối diện với ánh mắt anh.
“Sao thế? Không định cho tôi vào à?”
Anh nheo mắt nhìn quanh căn phòng, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên người tôi.
Tôi vội nghiêng người nhường lối để anh bước vào.
Anh từ tốn tháo khăn quàng, cởi chiếc áo khoác dày sụ.
Nhưng ánh mắt thì… chưa từng rời khỏi tôi lấy một giây.
Tôi lảng tránh ánh nhìn ấy, không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh trông thì có vẻ bình tĩnh, Nhưng hai má cùng vành tai đỏ ửng lại tố cáo toàn bộ trái tim đang loạn nhịp bên trong.
Có lẽ anh cũng nhận ra, liền đưa tay trắng trẻo lên xoa mặt, giải thích: “Bên ngoài lạnh quá.”
Tôi ngẩn người gật đầu, bối rối nói: “Ờ… hay là cậu…”
“Tôi tắm rồi.” – Anh đáp nhanh như chớp, mắt nhìn thẳng, giọng bình thản nhưng có gì đó rất gấp gáp.
Tôi đi rót ly nước nóng cho anh. Nhưng lúc quay lại thì thấy ——
Anh đang mặc một chiếc áo ngủ vải voan mỏng xuyên thấu, lộ cả xương quai xanh cơ bụng, cơ ngực… không sót tí nào.
Bên dưới là… chiếc quần short rộng rãi.
Đôi chân dài, trắng trẻo, thẳng tắp…
Tôi cắn môi, mặt đỏ bừng đến mức có thể chiên trứng trên trán.
Anh nhận lấy ly nước và lập tức uống: “Cậu đừng hiểu lầm. Đây là đồ ngủ của tôi mà. Ở ký túc tôi vẫn mặc thế…”
10
Tôi từng trang trí phòng ngủ của mình theo phong cách công chúa, toàn là tông hồng pastel.
Cả… drap giường cũng màu hồng.
Trên chiếc giường nhỏ màu hồng phấn, có hai chiếc chăn và một con gấu bông to đùng ở giữa —— như ranh giới sông Trường Giang và sông Hoài.
“Cậu… cậu ngủ bên đó nha.” – Tôi chỉ tay về phía một bên giường.
Lục Gia Hoài ngoan ngoãn đi theo và ngồi xuống chỗ tôi chỉ.
“Đợi đã.” – Tôi xoay người, rút từ phía sau ra một sợi dây thắt lưng, ngại ngùng nói: “Tớ không có ý gì đâu, cậu đừng nghĩ linh tinh nha.”
Anh hơi cứng người, rồi cũng ngoan ngoãn đưa tay ra, đan mười ngón vào nhau.
Thân hình cao lớn của anh nằm gọn trên chiếc giường nhỏ màu hồng, Cả tay chân đều bị tôi… buộc lại cẩn thận.
Tôi đứng bên giường, cúi đầu nhìn anh.
Khóe mắt anh hơi đỏ, lông mi dài cong ướt át, anh quay mặt đi đầy cứng đầu.
Thế mà vẫn… thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tôi một cái, trong ánh nhìn ấy như có oán trách lấp ló.
Thấy anh như vậy, trong lòng tôi bỗng trào lên cảm giác áy náy:
“Cậu đừng thấy tủi thân mà, tớ sẽ trả tiền công đàng hoàng.”
Mặt anh lập tức đỏ bừng, giọng khàn khàn: “Tớ nằm thế này… là được rồi à?”
“Ừm, chắc là vậy…” – Tôi gật đầu rất nghiêm túc.
Dù sao thì ông thầy thuốc chỉ nói “phải ngủ với đàn ông”. Chứ không có nói phải ngủ như thế nào mà.
Chắc là chỉ cần hai người nằm song song cạnh nhau là được nhỉ…
Tôi đứng bên giường suy nghĩ, thì thấy mặt anh đỏ bừng như sốt.
“Cậu không sao chứ?!” – Tôi giật mình hoảng hốt.
Sợ anh vì thấy uất ức quá mà… phát sốt.
Tôi đưa tay lên trán anh, “Á! Nóng quá!”
Anh vội quay đầu né tay tôi: “Tớ không sao.”
“Có thể… tắt đèn được không?” – Giọng anh khàn khàn, hơi thở nặng nề.
“À… ờ được.” – Tôi làm theo, tắt đèn.
Trong chốc lát, căn phòng chìm vào bóng tối.
Chỉ còn chút ánh sáng lọt qua khe cửa, rọi thành một đường mờ mờ trong không gian.
Còn lại… chỉ là tiếng tim đập loạn nhịp của hai người đang giấu đủ thứ cảm xúc trong lòng.