Chương 2 - Ngủ Cùng Nam Thần Để Bổ Khí Huyết
3
Từ hôm đó, tôi trở thành bạn đồng hành đi bộ buổi sáng của anh.
Để theo được lịch sinh hoạt của anh, tôi phải tập ngủ sớm dậy sớm mỗi ngày.
Ông thầy Đông y quả nhiên nói đúng. Mới chỉ là chưa ngủ cùng thôi đấy.
Chỉ cần mỗi ngày dành chút thời gian đi cạnh anh, tôi đã thấy người nóng rực lên, làm gì cũng có sức!
Không biết đứa nào rảnh rỗi, sáng sớm không ngủ.
Chụp ảnh hai chúng tôi đi dạo trong sân trường, rồi đăng lên mạng xã hội.
Kèm theo dòng caption: “Thanh xuân tràn đầy sức sống, tình yêu ngây thơ thật ngọt ngào.”
#HotBoyHotGirl
#ChuyệnTìnhHọcĐường
#LụcGiaHoàiDắtTayGáiĐiDạoSânTrường
#LụcGiaHoàiSắpCóNgườiYêuRồi
Những hashtag này khiến tôi muốn… nhồi máu cơ tim luôn cho rồi.
Tôi thực sự không có ý gì như thế cả. Tôi chỉ là —— thật sự chỉ là —— muốn anh ấy giúp tôi bổ khí thôi!
Vậy mà không ngờ, cái video đó lại hơi… nổi.
Lượt thích, bình luận, chia sẻ đều vượt mốc cả ngàn.
Tài khoản cá nhân bé xíu mà có độ hot như thế này, tôi không nạp tiền là không tin được!
Dưới phần bình luận, cư dân mạng nhao nhao truy tìm danh tính nữ chính:
“Cô gái khoa Quản trị – Dư Du Du.” “Tôi là người quen, vóc dáng với phong cách ăn mặc giống lắm.”
“Tôi cũng thấy vậy, giác quan thứ sáu mách bảo chính là cô ấy!”
“Bạn thân anh Lục đây, chắc chắn không phải Dư Du Du, anh ấy không để mắt tới kiểu đó đâu.”
“Chuẩn! Cô ta nhìn cũng tạm, mà gầy như cây tre, ôm chả có cảm giác gì.”
“Chuẩn! Dư Du Du đừng dùng nick phụ tranh fame của anh Lục nhà tôi!”
Đọc xong đống bình luận đó, máu trong người tôi sôi sùng sục, khí huyết dâng trào. Đêm lạnh dưới 0 độ, tay chân tôi cũng không còn lạnh nữa.
Thế là, tin đồn “Lục Gia Hoài sắp có người yêu” lan khắp trường như bom nổ.
Những cô gái thầm mến anh ấy sốt ruột kéo nhau đến trước cửa lớp xếp hàng… tỏ tình!
Tôi tình cờ bắt gặp cảnh đó nhiều lần, trong lòng dấy lên một nghi hoặc: Lẽ nào, những cô gái cao ráo xinh xắn, da trắng hồng kia… cũng cần bổ khí huyết giống tôi?
Thú thật… tôi có chút cảm giác “thuốc tốt” sắp bị người khác cướp mất.
Nhưng mà —— làm người không thể ích kỷ.
Để không làm chậm trễ đường tình của Lục Gia Hoài, tôi quyết định phải nói rõ ràng với anh ấy.
4
Để tránh bị các bạn học cuồng nhiệt theo dõi, chúng tôi ngầm hiểu nhau mà tạm dừng vài ngày.
Không ngờ, anh vẫn nhớ mang bữa sáng cho tôi.
Một ly sữa ấm được nhét vào tay tôi.
Chúng tôi lại sánh bước bên nhau, rơi vào cái sự im lặng vừa thân quen, vừa ngượng ngùng.
“Về cái video đó…” “Còn mấy cô gái kia…”
Hai đứa đồng thanh, gió thu lùa qua làm má cả hai đỏ bừng.
“Cậu nói trước đi…” – Lục Gia Hoài lên tiếng trước, giọng nhẹ nhàng như gió.
“Tớ… cơ thể không được khỏe lắm.” – Tôi ngẩng đôi mắt như nai con lên nhìn anh, mở lời dọn đường.
“Ba mẹ tớ vì tớ mà lo lắng rất nhiều…”
“Cậu bị sao vậy?” – Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt dịu dàng.
“Thầy thuốc Đông y nói…” – Tôi hít sâu một hơi, nói nhanh – “Dựa theo bát quái ngũ hành gì đó, thì tớ nên tiếp xúc nhiều với những bạn trai họ Lục, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe.”
Nghe vậy, hai lúm đồng tiền từ từ hiện lên trên má anh, anh cười:
“Ồ, thầy thuốc Đông y còn nói được cả thế cơ à?”
“Chẳng lẽ phải là họ Lục, tên Gia Hoài, cao 1m85, cung Song Ngư, nhà ở trong thành phố mới đúng tần số thì mới tốt cho sức khỏe?”
“Ủa… sao cậu biết?!” – Tôi sững người, rồi nghe ra giọng chọc ghẹo, bèn bật cười ngượng ngùng.
Đôi mắt cụp xuống của anh phủ đầy ý cười:
“Tớ còn tưởng… cái video đó sẽ khiến cậu thấy phiền.”
“Không có không có đâu!” – Tôi lập tức chuyển sang chế độ “làm người có việc cầu cạnh”:
“Tớ còn sợ làm phiền cậu ấy chứ!”
Một câu nghẹn lại nơi cổ họng, tôi thực sự không biết phải nói tiếp thế nào.
Nhờ người giúp thì còn dễ.
Chứ nhờ người ngủ cùng… chẳng khác gì bị xem là có vấn đề tâm thần nhỉ?
Tôi cắn lấy ống hút, lúng túng chẳng biết nói gì. Cảm nhận được ống tay áo anh cứ khẽ chạm vào mu bàn tay tôi, ngứa ngáy cả lòng.
“Lục Gia Hoài! Tớ nói thật với cậu nhé!” “Tớ… muốn cậu ngủ với tớ!”
Khuôn mặt trắng trẻo của anh lập tức đỏ bừng, rồi nhanh chóng tái xanh.
Anh ấp úng, nói chẳng nên lời: “Cái… cái này… nhanh quá rồi đấy?”