Chương 12 - Ngôi Nhà Vàng Giữa Nắng Đỏ
12
“Cô ta trốn trong rãnh thoát nước.” – Trương Bằng chiếu đoạn ghi hình góc khác – “Nhiệt độ ở đó thấp hơn chút.”
Tôi lạnh lùng nhìn Hạo Đình bò đến cửa, ngón tay cào vào cửa kim loại tạo ra tiếng rít chói tai.
Da cô ta bong tróc từng mảng lớn, môi nứt nẻ chảy máu, mái tóc xoăn từng được chăm chút kỹ giờ dính bết vào da đầu như cỏ khô.
“Cứu cô ta không?” – Trương Bằng hỏi.
Tôi không trả lời ngay, mà lục tìm ký ức kiếp trước — chính Hạo Đình là người cười hả hê khi tôi bị đẩy ra khỏi hầm, là kẻ vỗ tay reo hò khi đám côn đồ vung gậy đánh lên người tôi.
“Chờ đã.” – tôi mở ngăn tủ bí mật trong phòng an toàn, lấy ra một cây bút ghi âm và một chai nước khoáng – “Một số việc, phải nói trực tiếp.”
Hơi nóng ngoài trời như một bức tường vô hình đè ép. Dù mặc đồ cách nhiệt, tôi vẫn thấy khó thở.
Hạo Đình đã bò được tới giữa sân, phía sau là vệt máu kéo dài ngoằn ngoèo. Thấy tôi xuất hiện, đôi mắt đục ngầu của cô ta sáng lên một tia hy vọng lạ thường.
“Chị… dâu…” – giọng cô ta khàn đặc như giấy ráp – “Cứu… em…”
Tôi ngồi xổm xuống, vặn nắp chai nước, nhìn chiếc lưỡi khô nẻ của cô ta thè ra vì khát.
Rồi tôi đổ nước từ từ xuống đất bên cạnh.
“Đình Đình, em còn nhớ em từng nói gì không?” – tôi bật bút ghi âm.
Tiếng Hạo Đình rít lên sắc nhọn vang vọng: “Nó chết là vừa! Hầm này từ giờ là của nhà mình!”
Đồng tử cô ta co rút lại, toàn thân run bần bật.
“Có vẻ là nhớ rồi.” – tôi cất máy ghi âm – “Vậy em biết vì sao hầm lại biến thành lò nướng không?”
Cô ta mơ hồ lắc đầu, máu chảy từ khoé mắt.
“Vì chị đã sống lại.” – tôi ghé sát tai cô ta đang mục rữa, thì thầm – “Từ cái ngày bị tụi em giết, chị trở về đúng hôm bị phát hiện trong hầm.”
Hô hấp của cô ta trở nên dồn dập, cổ họng phát ra tiếng khò khè rợn người.
“Không tin à?” – tôi bật đoạn video cô ta bị đẩy ra khỏi hầm kiếp trước.
Trong màn hình, tôi bị ba tên côn đồ vây đánh, còn Hạo Đình thì đứng ở cửa cười ngặt nghẽo.
Thấy cảnh đó, cô ta bắt đầu co giật dữ dội.
“Bây giờ, đến lượt em rồi.” – tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống – “Thử đoán xem hàng xóm sẽ xử lý sao với một kẻ giết người?”
Như thể đang đáp lại câu hỏi của tôi, ngoài hàng rào bỗng vang lên tiếng người ồn ào.
Tô Uyển dẫn theo mấy người hàng xóm lao vào sân, vừa nhìn thấy Hạo Đình đang nằm dưới đất, tất cả đồng loạt hít sâu một hơi lạnh.
“Trời ơi! Cô ta còn sống kìa!” – Tô Uyển đưa tay bịt miệng.
Tôi lập tức chuyển sang vẻ mặt đau đớn tột cùng:
“Đình Đình! Cố lên! Xe cấp cứu sắp đến rồi!”
Hạo Đình trợn trừng mắt kinh hoàng, muốn nói gì đó nhưng lại bị bọt máu nghẹn lại trong cổ họng. Tôi cúi xuống, giả vờ lắng nghe, thực chất là thì thầm bằng âm lượng chỉ đủ để cô ta nghe được:
“Yên tâm đi, xe cấp cứu sẽ không bao giờ tới đâu.”
“Cô ấy nói gì vậy?” – một hàng xóm hỏi.
Tôi ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa:
“Cô ấy nói… cô ấy rất hối hận… hối hận vì đã cùng người nhà hại tôi…”
Đám đông lập tức nổ ra một tràng bàn tán phẫn nộ. Tô Uyển ôm lấy vai tôi:
“Tiểu Kỳ, chúng tôi đều biết cô bị oan!”
“Nhà họ Hạo đáng tội mà!” – một người khác bức xúc tiếp lời.
Hạo Đình ra sức lắc đầu, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Ngón tay cô ta cào sâu xuống đất như đang cố bám víu vào chút hy vọng sống cuối cùng.
“À đúng rồi.” – tôi làm như sực nhớ ra, lấy từ túi áo ra một xấp ảnh – “Tôi tìm thấy những tấm hình này trong phòng cô ta.”
Trong ảnh, Hạo Đình đang ngồi ăn nhậu với mấy tên côn đồ – đó là chuyện xảy ra sau khi tôi chết ở kiếp trước, nhưng không ai biết được sự chênh lệch thời gian.
“Hóa ra cô ta cùng phe với đám cướp!” – Tô Uyển run bần bật vì tức – “Thảo nào nhà tôi bị cướp sạch nhất!”
Đám đông bắt đầu hỗn loạn. Có người đề nghị báo cảnh sát, có người thì gào lên đòi công lý. Tôi “ra sức” trấn an mọi người:
“Đừng như vậy, Đình Đình đã phải trả giá rồi…”
Đột nhiên, Hạo Đình gào lên một tiếng thê lương, không biết lấy sức từ đâu mà cô ta bật nửa người dậy, chỉ tay vào tôi:
“Cô… là ác quỷ…”
Chưa nói hết câu, cả người cô ta đổ ầm xuống đất, hoàn toàn bất động. Tô Uyển run rẩy đưa tay dò mũi, rồi hoảng loạn rụt tay về.
“C-chết rồi…”
Không khí lập tức rơi vào yên lặng. Tôi quỳ gối xuống đất, bờ vai run rẩy dữ dội – trong mắt người khác là đang đau khổ, nhưng thực ra tôi đang cố nhịn cười.
“Tiểu Kỳ, đừng buồn quá.” – Tô Uyển mắt đỏ hoe an ủi – “Loại người như vậy không đáng để cô phải rơi lệ.”
Tôi ngẩng đầu lên, để mọi người nhìn thấy gương mặt “đau đớn tột cùng” của mình: