Chương 11 - Ngôi Nhà Vàng Giữa Nắng Đỏ
11
Tôi phóng to — là dì Tô Uyển, hàng xóm bên cạnh.
Dì đang giơ khăn trắng, vẻ mặt hốt hoảng nhìn quanh.
Tôi bật loa ngoài: “Dì Tô, có chuyện gì vậy?”
Dì giật nảy mình, sau đó nhào tới camera:
“Tiểu Kỳ! Cầu xin con cứu con gái dì! Nó bị say nắng ngất xỉu rồi!”
Tôi nhíu mày, mở lại lịch sử chat — kiếp trước, ngày thứ ba của đợt nắng nóng, dì Tô là người duy nhất từng mang nước thanh nhiệt cho tôi.
“Dì bế bé đến lối vào hầm nhé.” – tôi nói – “Bên tay trái có cái hộp màu trắng.”
Dì Tô cảm ơn rối rít rồi chạy đi.
Tôi điều khiển mở hộp y tế khẩn cấp — bên trong có thuốc hạ sốt và nước muối sinh lý.
“Chị mềm lòng rồi?” – Trương Bằng nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Tôi chỉ là trả lại một ân tình.” – tôi tắt màn hình, nhưng vẫn lén nhìn qua camera.
Dì Tô đang quỳ xuống lau rượu lên trán con gái để hạ nhiệt, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt đỏ bừng của bé gái.
Đến 6 giờ chiều, tôi tung ra đòn cuối: đoạn video ghi lại cảnh cả nhà họ Hạo trong hầm vừa cãi nhau, vừa đánh nhau, kèm theo dòng mô tả chi tiết về cách họ từng hại tôi trong kiếp trước.
Nhóm cộng đồng im lặng vài phút, sau đó tin nhắn tràn ra như núi lửa phun trào:
“Thú vật! Bị hấp chết là đáng!”
“Tội nghiệp Tiểu Kỳ quá, bị cả nhà khốn nạn đó bắt nạt!”
“Bọn mình trách nhầm cô ấy rồi… đáng lẽ phải giúp cô sớm hơn…”
Tôi đóng nhóm chat, thở phào một hơi.
Phần ngọt ngào nhất của trả thù, không phải là tiếng gào thét của kẻ thù, mà là khoảnh khắc công lý được trả lại.
Đêm buông xuống, nhiệt độ ngoài trời vẫn giữ ở mức 45°C.
Tôi mở cửa trời của phòng an toàn.
Làn gió nóng kèm theo tiếng khóc than, tiếng gào rú từ xa ùa vào.
Góc phố nào đó có thể đang xảy ra cướp bóc, có nhà thì đang đánh nhau vì một ngụm nước — nhưng tất cả đều không còn liên quan đến tôi nữa.
“Tiếp theo làm gì nữa?” – Trương Bằng hỏi.
Tôi trải một tấm bản đồ quy hoạch đô thị ra, vạch một dấu X đỏ ngay vị trí nhà họ Hạo.
“Đợi hết đợt nắng nóng, tôi sẽ biến hầm nhà họ Hạo thành nơi trú ẩn công cộng.”
Tôi lại khoanh tròn vị trí phòng an toàn: “Còn chỗ này sẽ là trụ sở trung tâm hỗ trợ phụ nữ.”
“Vậy tài sản nhà họ Hạo thì sao?”
“Tôi sẽ quyên góp cho các gia đình nạn nhân bị ảnh hưởng bởi đợt nóng cực đoan này.” – tôi gập tấm bản đồ lại – “Kể cả khoản bảo hiểm tai nạn của Hạo Vĩ.
Người thụ hưởng là Liễu Mộng, nhưng giết chồng thì không được nhận tiền đâu.”
Trương Bằng cười: “Chị lên kế hoạch từ lâu rồi đúng không?”
Tôi nhìn về phía màn hình giám sát – nơi căn nhà họ Hạo đã thành một đống đổ nát, bốn cái xác vẫn còn nằm trong sân — không ai dám đi thu dọn giữa trời 49°C.
“Không đâu, mới hoàn thành một nửa thôi.” – tôi mở laptop, bắt đầu gõ: “Hướng dẫn xây dựng nơi trú ẩn gia đình trong điều kiện khí hậu cực đoan.”
“Báo thù thật sự, là biến cái chết của họ thành bài học có ý nghĩa.”
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng máu đang dần dâng lên, nhuộm đỏ lớp tường kim loại của phòng an toàn.
Trong nhóm cộng đồng, ngày càng nhiều người bắt đầu tag tôi để cầu cứu.
Tôi chỉ lựa chọn trả lời những hàng xóm từng giúp tôi ở kiếp trước, chỉ đường cho họ tìm thấy vật tư khẩn cấp tôi đã giấu từ trước.
Trương Bằng nói đúng, tôi quả thực đã mềm lòng. Nhưng đó không phải sự yếu đuối — mà là lòng trắc ẩn chỉ những người được sống lại mới hiểu.
Giữ được nhân tính trong ngày tận thế, mới là cú tát đau nhất dành cho những kẻ tàn ác.
Trời về khuya, tôi đứng một mình trước màn hình giám sát, lặng lẽ nhìn thi thể của Hạo Vĩ đang bị chó hoang xé xác.
Kiếp trước hắn cùng nhân tình sống đời ung dung sau khi tôi chết.
Còn kiếp này, hắn lại chết phơi xác ngoài sân.
“Ngủ ngon nhé, chồng yêu.” – tôi thì thầm với màn hình – “Chúc anh ngủ yên dưới tầng thứ mười tám của địa ngục.”
Tôi nhấn nút tắt nguồn, mọi khung hình chìm vào bóng tối.
Tiếng điều hòa trong phòng an toàn khẽ rì rì vang lên, như một khúc ru êm ái. Tôi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, không còn gậy gộc hay hơi nóng, chỉ có sự mát lành và bình yên vô tận.
Tiếng còi báo động chói tai đánh thức tôi dậy khỏi giấc ngủ. Đèn khẩn cấp trong phòng nhấp nháy đỏ rực, màn hình điện tử nhấp nháy con số đỏ chót: 51.3°C — nhiệt độ ngoài trời đã vượt kỷ lục lịch sử.
“Bọn cướp đã rút rồi.” – Trương Bằng đưa cho tôi ly cà phê đá – “Nhưng hầm chứa có chuyện.”
Màn hình giám sát tự động chuyển sang lối vào hầm. Điều khiến tôi kinh ngạc là — Hạo Đình vẫn còn sống!
Cô ta trông như một con cá khô sắp chết, đang lê lết bò về phía cửa hầm, kéo theo sau một vệt máu đỏ sẫm.
“Sao có thể chứ?” – tôi phóng to hình – “Nhiệt độ 70°C mà chịu được hơn mười tiếng?”