Chương 13 - Ngôi Nhà Vàng Giữa Nắng Đỏ
13
“Tôi chỉ là… không ngờ một gia đình lại có thể như vậy…”
“Cô quá nhân hậu rồi!” – một người phụ nữ trung niên tức giận – “Chúng đáng bị nướng chín như thế!”
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên chói tai từ xa. Hai chiếc xe tuần tra dừng lại bên ngoài sân, mấy viên cảnh sát bước nhanh vào. Người dẫn đầu cau mày khi nhìn thấy thi thể dưới đất.
“Ai là người báo án?”
“Là tôi.” – Trương Bằng bước ra từ trong đám đông – “Nhiệt độ cao khiến nhiều người tử vong, nghi có liên quan đến án mạng.”
Cảnh sát cúi xuống kiểm tra thi thể của Hạo Đình, rồi bất chợt chú ý đến các vết tổn thương ở móng tay cô ta:
“Cô ấy đã cào ai đó trước khi chết?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi “rụt rè” xắn tay áo, để lộ mấy vết xước còn mới trên cánh tay – do chính tôi dùng kim băng rạch ra từ trước.
“Cô ấy cầu xin tôi cứu… rồi cào trúng…” – tôi nghẹn ngào nói.
Ánh mắt viên cảnh sát lập tức dịu đi:
“Xin chia buồn. Hiện tại thời tiết rất bất thường, mong mọi người mau chóng trở về nhà, đóng kín cửa sổ.”
Cảnh sát bắt đầu xử lý hiện trường, chụp ảnh, ghi chép, thu dọn thi thể. Tôi “mệt mỏi” dựa vào vai Tô Uyển, được bà ấy dìu về phòng an toàn.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, vẻ mặt tôi lập tức lạnh tanh. Trương Bằng đưa cho tôi khăn ướt khử trùng:
“Lau đi, diễn xuất khá lắm.”
Tôi cẩn thận lau những “vết thương” trên tay:
“Diễn viên quần chúng cũng phối hợp tốt.”
Trên màn hình giám sát, cảnh sát đang khiêng thi thể Hạo Đình lên xe cứu thương. Một cảnh sát trẻ tò mò nhìn về phía cửa hầm, nhưng bị đồng nghiệp lớn tuổi quát:
“Đừng nhìn nữa! Bên trong chết ba đứa rồi, toàn bị nướng chín!”
“Hoàn hảo.” – tôi tắt màn hình giám sát, mở nhóm cộng đồng trong khu.
Không ngoài dự đoán, nhóm chat đã bùng nổ, hàng chục tin nhắn bàn tán về “báo ứng” nhà họ Hạo.
Tôi đăng tải đoạn video cuối cùng – cảnh kiếp trước nhà họ Hạo âm mưu hại tôi, và cảnh cả nhà họ xâu xé nhau trong hầm trú. Kèm theo chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Sự thật.”
Ba giây sau, điện thoại tôi rung liên tục. Lượt thích, chia sẻ, bình luận dội về như sóng.
Những người hàng xóm kiếp trước từng thờ ơ nay đồng loạt đứng về phía tôi, căm phẫn thay tôi.
“Cần tôi xử lý phần sau không?” – Trương Bằng hỏi.
“Không cần.” – tôi mở laptop, hiển thị một bản tuyên bố đã được soạn sẵn – “Đã đến lúc bước sang giai đoạn tiếp theo rồi.”
Trong tuyên bố đó, tôi thông báo sẽ bán hết tài sản nhà họ Hạo, dùng toàn bộ số tiền để xây dựng cơ sở phòng chống nắng nóng cho cộng đồng; hầm nhà sẽ được cải tạo thành nơi trú ẩn công cộng; và tôi sẽ bỏ tiền túi lập quỹ cứu trợ nạn nhân chịu ảnh hưởng của thời tiết cực đoan.
Vừa nhấn gửi đi, một cảm giác bình yên kỳ lạ bao trùm lấy tôi.
Vị ngọt của sự trả thù dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác thỏa mãn sâu sắc hơn — không chỉ vì đã trả được mối hận, mà còn vì tôi đã tái lập lại trật tự mà họ từng phá hủy.
Chạng vạng, trưởng khu đích thân tới tận nơi cảm ơn. Người đàn ông trung niên từng lạnh nhạt với tôi ở kiếp trước giờ đây cười tươi như hoa, nắm chặt tay tôi:
“Tiểu Kỳ à, việc em lấy ân báo oán thật cảm động!”
Tôi mỉm cười đưa tấm chi phiếu quyên góp, trong lòng hoàn toàn bình thản. Khi ông ta xu nịnh đề nghị đổi tên khu dân cư thành “Khu dân cư Ôn Khả”, tôi bật cười thành tiếng.
“Không cần đâu.” Tôi nhìn ra khung cửa sổ nơi hoàng hôn đỏ rực như một quả cam chín rụng đang treo trên cành cây cháy sém. “Nắng nóng rồi cũng sẽ qua thôi.”
Tiễn trưởng khu xong, tôi một mình đứng trên ban công phòng an toàn. Phía xa, ánh tà dương cuối cùng phủ lên đống hoang tàn của nhà họ Hạo.
Nơi đó từng ngập tràn máu và nước mắt của tôi, giờ chỉ còn là tro bụi.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông — một tin nhắn từ số lạ:
“Tôi biết cô đã làm gì. Cẩn thận đấy.”
Tôi nhướng mày, trả lời:
“Anh Trần Cương à, tiền viện phí của Lưu Mộng còn đủ không? Tôi có cần hỗ trợ không?”
Phía bên kia hiện lên dòng chữ “đang nhập…”, nhưng mãi không có tin nhắn nào được gửi đến.
Tôi bật cười khẽ, vứt điện thoại lên ghế sô pha. Dọa nạt của một tên cầm đầu băng cướp ư? Với cái nhiệt độ 51 độ C này, đến đàn em hắn ta còn không giữ nổi.
Đêm xuống, tôi nằm trên giường, hồi tưởng lại toàn bộ kế hoạch báo thù. Mọi chi tiết đều được thực hiện hoàn hảo, từng kẻ thù đều nhận lấy kết cục xứng đáng.
Điều bất ngờ duy nhất là Hạo Đình lại sống sót đến cuối cùng — nhưng cũng tốt, để cô ta chết trong cảnh bị ruồng bỏ, còn đau đớn hơn bị thiêu sống.
Máy lạnh phát ra tiếng vo ve nhẹ nhàng. Tôi chìm vào giấc ngủ sâu, trong mơ hiện về khung cảnh cuối cùng trước lúc tôi chết ở kiếp trước — con số đỏ rực trên nhiệt kế: 50,5°C.