Chương 2 - Nghiệt Chủng Giữa Hào Môn
Năm ấy trên đường cha nương chạy nạn đã bị cướp tấn công, sau đó mới có ta . Khi ta còn trong bụng nương, bà đã mấy lần định phá bỏ. Nội tổ mẫu lương thiện hiền lành thương nương ta yếu, sợ ép phá sẽ khiến một xá//c hai mạng c.h.ế.t cả, nói : Nếu sinh ra là con trai thì nuôi lớn, nếu là con gái thì bóp chế//t luôn.
Sau này , nương đau đớn cả một đêm mới sinh ta ra . Nội tổ mẫu đỡ sinh, vừa nhìn thấy ta là nữ hài, chỉ nhẹ thở dài một tiếng, bế ta đưa cho cha, dịu dàng nói : “Hài t.ử này vừa trông đã chẳng thấy giống ai trong nhà. Nhi tử, con bóp c.h.ế.t nó đi !”
Cha ta là người yếu đuối, mấy lần định bóp chế//t ta mà không nỡ, cuối cùng vừa khóc vừa đem ta ném vào núi, để mặc cho ta bị sói tha đi .
Nhưng mấy ngày sau , có người lên núi đốn củi chạy về đập cửa nhà ta bảo: “Đứa con hoang nhà hai người vẫn còn sống kìa!”
Cha ta ngồi ngẩn ngơ cả đêm, cuối cùng vẫn lên núi đưa ta trở về.
Nhàn cư vi bất thiện
Ông nói với nương: “Cho nó vài miếng cơm, coi như nô tỳ cho nhi t.ử chúng ta cũng được . Chờ tới khi nó lớn, gả ra ngoài lấy chút sính lễ, cũng coi như là có tác dụng.”
Chính câu nói đó đã giữ cho ta một mạng, nhưng cũng biến ta thành một đứa con hoang ai cũng có thể chà đạp.
Khi vừa biết đi , ta đã phải theo nương làm việc.
Khi có sức, ta phải lên núi đốn củi, làm ruộng, nuôi tằm, dệt vải, hái chè, chăm sóc đệ muội .
Hài t.ử đến bảy tuổi là phải nộp thuế, nương và nội tổ mẫu mấy lần định gả bán ta làm dâu cho người , nhưng vì ta là con của người Man, trời sinh sức lực hơn người , xung quanh chẳng ai dám mua về. Khó khăn lắm mới có gia đình đồng ý, nhưng khi chủ nhà tới, nghe ta là người Man, đến gói điểm tâm mang theo cũng chẳng buồn lấy lại , vội vã bỏ đi .
Ta nhìn đệ muội , mà lòng không khỏi chua xót. Nếu ta là nữ nhi xuất thân sạch sẽ, nhất định đã náo loạn đến long trời lở đất. Giống như biểu tỷ Tuyết Hoa, nương khó sinh mà c.h.ế.t, kế mẫu muốn gả nàng cho lão độc phụ từng đ.á.n.h c.h.ế.t vợ, nàng liền không ngại ngần cầm d.a.o đuổi theo c.h.é.m bà ta .
Nhưng ta là con hoang, sinh bởi người Man, thân phận vốn thấp hơn mọi người , nương không đ.á.n.h ta đã là may mắn lắm rồi , làm sao dám vọng tưởng những thứ khác.
Người ta ghét ta vì dòng m.á.u của ta . Ngày xưa người Man khiến họ phải bỏ nhà chạy loạn, họ liền trút nỗi oán lên ta , chỉ cần ta bước chân ra khỏi nhà lập tức sẽ phải chịu cảnh bị bắt nạt ức hiếp.
Vị tiểu thư trước mặt chắc hẳn cũng ghét bỏ huyết mạch của ta , muốn đem ta trả lại .
Tiểu thư cúi đầu nhìn ta .
Ngực ta tê dại, cơ thể cứng đờ như gỗ, bên tai dần nghe được vài chữ, nhưng trong lòng không hiểu nổi ý nghĩa.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, ta lại nghe trong tai như có tiếng sấm nổ: “Không sao , cứ để nàng ở lại đây.”
Nha bà mừng rỡ, rối rít cảm tạ rồi đi theo quản sự.
Tiểu thư đứng dậy, nhìn ta một hồi, nói : “Tên Man T.ử nghe không hay , từ nay ta gọi ngươi là A Man nhé. Đó là tên của một mỹ nhân.”
Tới khi Phúc Nhi đẩy ta một cái, ta mới giật mình hồi tỉnh, lúc này mới biết mình vẫn được sống, vẫn còn được thở.
Thấy ta còn ngẩn người , Phúc Nhi lo lắng ép đầu ta xuống đất, dập mạnh một cái: “Tạ ơn tiểu thư ban tên.”
Tiểu thư không để ý đến chúng ta , chỉ bảo nha bà đi nhận tiền.
Lưng ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, cuối cùng vẫn là Phúc Nhi nhỏ giọng thì thầm: “Nói gì đi ! Ta không thể thay ngươi nói mãi được !”
Nhưng ta đúng là vô dụng, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống nền gạch xanh môi mấp máy mãi không nói lên lời, càng nghĩ càng run rẩy.
Cũng may tiểu thư chẳng thèm để ý đến ta nữa, chỉ đi thẳng vào phòng.
Tối hôm đó, chúng ta nhận được chăn nệm.
Phúc Nhi nằm ngủ cạnh ta , khẽ nói : “Ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn, ta thấy đáng ra ngươi nên tên là Phúc Nhi mới phải .”
Ta hỏi: “Vì sao ?”
Phúc Nhi đáp: “Ngươi tưởng nha bà bán chúng ta vào nơi tốt đẹp sao ? Đây là phủ Bác Viễn hầu đó, nghe nói mấy ngày trước mới đ.á.n.h chế//t không ít người , má//u chảy đầy đất, rửa mãi không sạch được . Hiện tại người nắm quyền trong phủ là đại tiểu thư, nếu ngươi dám đắc tội với nữ Diêm La này , sợ là ch//ết còn không biết tại sao mình ch//ết. Còn nữa, nếu hôm nay ngươi không được nhận, nha bà nhất định sẽ đưa ngươi trở về. Những người như chúng ta muốn dáng không có dáng muốn sắc không có sắc, xin làm nha hoàn dọn dẹp cho thanh lâu người ta chưa chắc đã nhận, nói không chừng sẽ bị tống vào thanh lâu thấp kém nhất, sống không bằng c.h.ế.t!”
Nghe xong, ta không khỏi run lẩy bẩy.
Những nữ hài xuất thân thôn dã vốn không nên biết chuyện lầu xanh Nhưng trưởng thôn có nữ nhi tên Liễu Diệp từng lên thành học chữ cùng cữu cữu, trở về kể cho chúng ta những chuyện tài t.ử phong lưu cùng nữ t.ử thanh lâu. Đương nhiên nàng vẫn chỉ là một cô nương ngây thơ đơn thuần không thật sự hiểu được ý nghĩa của những chuyện đó, kết quả lại bị cha cầm gậy đ.á.n.h đến mức nằm liệt giường suốt hai tháng. Từ đó trở đi , thanh lâu trở thành từ ngữ cấm kỵ mà nữ t.ử trong sạch không được nhắc đến..
Nhưng ta và Phúc Nhi lại biết rất rõ thanh lâu thấp kém nhất là gì.
Đệ đệ Ngân Sinh của Phúc Nhi hai năm trước đi chăn bò thuê cho địa chủ, nào ngờ con bò kia đột nhiên phát điên chạy vào núi rồi rơi thẳng xuống vực, nhà Phúc Nhi phải đền một số tiền lớn. Không còn cách nào khác, tỷ tỷ của Phúc Nhi phải bán mình vào thanh lâu.
Kiều Kiều mắt to eo nhỏ, mái tóc đen mượt như suối, là một mĩ nhân trời sinh. Ở thanh lâu, nàng từng rất được yêu thích. Cha của Phúc Nhi thường vào thành mang ít tiền về, khi thì mua đồ ăn, khi thì chuộc lại đồ trong nhà đã đem cầm.
Nhưng năm ngoái, Kiều Kiều lại chống gậy, phải một đường xin ăn trở về.
Trước giờ nàng luôn được cha nương sủng ái, dáng vẻ xinh đẹp lại hay cười , mọi người đều yêu thích nàng. Chỉ là hôm nay, thân thể nàng gầy gò như cây liễu khô, da vàng như vỏ cây, thô ráp lụi bại, chạm vào là bong tróc.
Nàng gõ cổng gỗ, nói muốn vào nhà.
Nàng mắc bệnh dơ bẩn, đã sắp chế//t, người trong thanh lâu muốn chôn sống nàng. Cuối cùng vẫn là các tỷ muội trong lâu cùng góp tiền cho nàng, nàng mới có thể về nhà.
Dù chế//t, nàng cũng muốn được chế//t ở nhà.
Hai bàn tay nàng đã lở loét, chảy mủ hôi thối.
Cổng nhà vẫn đóng cửa.
Từ đó, ta không bao giờ gặp lại Kiều Kiều nữa.