Năm thứ năm kể từ khi Trần Tịch trở thành bác sĩ không biên giới, tôi sắp kết hôn.
Món quà anh ta gửi đến là hai thùng thư tình tôi từng viết tay cho anh.
Vị hôn phu của tôi lật giở từng lá thư, nước mắt rơi lã chã, rồi tháo nhẫn cưới ra.
“Xin lỗi, anh cứ nghĩ mình có thể chấp nhận được quá khứ của em và anh ta.”
Nhìn Trần Tịch đứng nơi cửa, gió bụi mệt mỏi, tôi bất giác bật cười.
Năm năm rồi, anh ta vẫn dùng chiêu cũ.
Chỉ tiếc, tôi đã không còn yêu anh nữa.
Nhạc nền vui vẻ ngừng bặt.
Bình luận