Chương 2 - Năm Năm Thay Đổi
Mọi vui buồn giận hờn của tôi, đều đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn năm năm trước.
Tôi đưa mẹ trở lại viện điều dưỡng, sau đó mặc nguyên chiếc váy cưới nặng trĩu đi bộ về nhà.
Tiện tay ném luôn hai chiếc nhẫn cưới vào thùng rác.
Thứ không tốt thì vứt đi là được rồi.
Người cũng vậy.
Nhưng con người ta, không phải sinh ra đã tệ.
Ít nhất thì, Trần Tịch của ngày xưa — rất tốt, rất tốt.
Chương 2
Cả đời ba tôi sống nhân hậu, luôn giúp đỡ người khác.
Sau khi đồng đội cũ qua đời, ông đã tài trợ cho đứa con trai duy nhất của bạn mình ăn học đến nơi đến chốn.
Năm đó, Trần Tịch, đúng như cái tên của anh ta — trầm lặng đến cực đoan.
Mặc bộ đồng phục vá đầy những miếng vá chồng chất, môi mím chặt thành một đường thẳng, ai nói gì cũng không mở miệng.
Khi chuyển đến lớp tôi, cô chủ nhiệm đặc biệt sắp xếp cho chúng tôi ngồi cạnh nhau.
Tôi thấy anh ta như hũ nút, cố tình giấu bút của anh ta chỉ để bắt chuyện.
Không ngờ tan học xong, anh ta không về nhà, mà đi nhặt chai lọ, bìa carton suốt cả buổi tối đem bán.
Sau khi mua lại cây bút, số tiền còn lại anh ta cung kính đặt vào bát của một ông lão ăn xin ven đường.
Rõ ràng anh ta biết ông ấy là kẻ giả ăn mày nổi tiếng quanh khu này.
Ngay lúc đó tôi đã hiểu, Trần Tịch không chỉ cứng đầu, mà còn rất bướng bỉnh.
Nhưng cái tên bướng bỉnh ấy, đôi khi cũng sẽ muốn cúi đầu.
Tôi tỉnh dậy trong cơn choáng váng, điện thoại hiếm khi hiện nhiều thông báo đến vậy.
Khung chat im lặng suốt năm năm, đột nhiên hiện tin nhắn mới từ Trần Tịch.
“Anh chưa từng đồng ý kết hôn với Hứa Tân Hinh. Em ra đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng. Giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm.”
Hiểu lầm?
Thì ra tất cả những đau đớn tôi từng trải qua trong mắt anh ta đều là hiểu lầm sao?
Trần Tịch thông minh như vậy, chỉ cần nói một câu: anh sẽ kể cho tôi nghe những lời ba tôi nói trước khi mất.
Là tôi đã đồng ý gặp mặt.
Anh mang theo một chiếc bánh kem hình con bướm, mỉm cười đẩy về phía tôi:
“Này, anh nhớ em thích đồ ngọt nhất.”
“Trần Tịch, là anh thích. Anh nghiện đồ ngọt đến phát cuồng, tôi chưa bao giờ thích, anh thật sự không hiểu sao?!”
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, tôi mệt mỏi xoa trán:
“Thôi đi, nói những gì cần nói rồi tôi còn về.”
Gương mặt anh thoáng chút do dự, rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh quen thuộc.
“A Thời, em nên xin lỗi Hứa Tân Hinh. Hôm nay em nói chuyện quá đáng, cô ấy khóc rồi.”
Tôi bật cười vì tức giận.
“Tôi nói toàn là sự thật. Anh còn rõ hơn tôi mà.”
“Tôi sẽ không xin lỗi. Nếu anh thấy xót thì quay về mà dỗ cô ta.”
Dù gì, anh cũng đâu phải lần đầu bỏ rơi tôi.
Cán cân trong lòng anh, chưa bao giờ công bằng cả.
Khi Trần Tịch gặp Hứa Tân Hinh, tôi và anh đã tính chuyện kết hôn.
Tôi lảo đảo bám theo từng bước chân anh, và anh cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn tôi.
Anh không thi vào trường quân sự, mà chọn trường y.
Anh nói: “Bắc Y gần nhà em, em là người sống tình cảm, chúng ta không cần đi quá xa.”
Mùa hè năm đó, Trần Tịch dậy sớm làm thêm, làm từ sáng đến tối, dành dụm đủ tiền học phí rồi dẫn tôi đi du lịch tốt nghiệp.
Chúng tôi ôm nhau bên bờ biển, hôn nhau trên vòng quay khổng lồ.
Tốt nghiệp xong, vừa đúng tuổi hợp pháp để kết hôn, ba nói: Trần Tịch là đứa trẻ đáng thương, nếu con đã thích nó thì hãy cho nó một mái nhà.
Ngôi nhà này, tôi sẵn sàng cho.
Chỉ tiếc, người ấy lại không dám bước vào.
Anh tìm đến ba tôi, quỳ mạnh xuống đất.
“Chú ơi, con tận mắt thấy ba con chết ngay trước mặt. Nhiều năm nay con luôn nghĩ, giá như khi đó con có thể cứu được ông ấy thì tốt biết mấy.”
“Con không cứu được ba, nhưng con có thể cứu nhiều người khác. Là bác sĩ không biên giới… đó là giấc mơ của con!”
Một tiếng bốp vang lên, tim tôi thắt lại khi đang lén nghe ngoài cửa.
Ba tôi vốn luôn hiền lành, nay lại quát lớn:
“Con đừng có mơ! Chú đã hứa với ba con là sẽ trông nom con thật tốt! Cả đời này, con chỉ được phép sống một cuộc đời êm ấm bên gia đình!”
Đến khi Trần Tịch bước ra với dấu tay đỏ ửng bên má, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Anh nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn cưới tôi vừa mua, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi ngược lại:
“An Thời, chẳng phải em từng nói hôn nhân không phải là xiềng xích sao? Tại sao bây giờ anh lại đau đến thế này?”