Chương 3 - Mười Năm Trong Cung Cạnh Tranh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta vội vàng lục mấy bộ y phục cũ và trâm vòng lỗi mốt, tất bật ăn mặc trang điểm.

Tuy vải vóc kiểu dáng đều đã cũ, trâm ngọc cũng ảm đạm, nhưng đó đã là bộ tốt nhất ta có.

Phó Diễm lại lắc đầu, nói như vậy không ổn, nó có cách khác.

Phấn nhẹ má mỏng, xiêm y nhạt màu.

Tóc búi lỏng, không cài vật gì.

Phó Diễm ngoan ngoãn dựa vào đầu gối ta, ngẩng mặt chỉ chữ trong sách hỏi ta.

Trên lò có ấm canh đậu đỏ đang hâm, khắp phòng ánh nến dìu dịu.

Bên bếp là hương thơm của vỏ quýt và đậu đỏ, ấm áp như một gia đình đoàn viên bình thường.

“Mẫu phi, người xem ngoài kia tuyết rơi lớn quá.”

Ta theo ngón tay Phó Diễm chỉ, vô thức mỉm cười quay đầu lại, liền thấy bệ hạ khoác đầy gió tuyết đứng ngoài cửa sổ, không biết đã nhìn ta bao lâu.

Có lẽ vì sợ quấy rầy sự yên bình này, nên dù tuyết gió gào thét, Phó Vinh cũng không cho thái giám bên cạnh tùy tiện thông báo.

Khi ánh mắt ta chạm vào ánh mắt người đang mỉm cười, trong khoảnh khắc đó, vị đế vương từng thấy bao mỹ nhân thủ đoạn ấy, lại sững người rất lâu rất lâu.

3

3

Ta cúi đầu hành lễ, trong lòng thấp thỏm không yên, lúc đứng dậy định phủi tuyết trên vai Phó Vinh mới phát hiện tuyết đã tan quá nửa.

Nhưng Phó Vinh chẳng để tâm, ánh mắt chàng dừng lại trên chiếc áo dày mới may vá nửa đoạn của Diễm Nhi, rồi liếc thấy vết thương trên trán nó đã được bôi thuốc, cuối cùng dừng lại ở nồi chè đậu đỏ đang hâm nóng trên lò.

Lâu ngày không được thị tẩm, Diễm Nhi còn giỏi nhìn sắc mặt hơn cả ta.

Nó đã múc sẵn một bát chè, cung kính dâng lên:

“Đây là do mẫu phi nấu, phụ hoàng nếm thử đi ạ.”

Giữa trời đông giá lạnh, một bát chè nóng khiến người ta ấm lòng cả dạ dày.

Ánh nhìn Phó Vinh dành cho ta cũng mang theo đôi chút tán thưởng:

“Ngươi chăm sóc Diễm Nhi chu đáo, trẫm quả không nhìn lầm người.”

Hôm sau trời quang, nắng rọi cùng ánh tuyết trên mái ngói sáng chói lòa.

Khi ta quỳ tiếp thánh chỉ sắc phong tấn phi, cảm giác như đang nằm mơ.

Ngoài thánh thượng ban thưởng, nội vụ còn đặc biệt đưa tới rất nhiều rau quả, thực phẩm mùa đông, thịt khô khô cá, cùng hai con trĩ đuôi lông rực rỡ.

Lúc ấy ta mới nhận ra, thì ra đám thái giám nội vụ suốt ngày mặt nặng mày nhẹ cũng biết cười.

Phần thưởng liên tiếp đổ về Thải Tang cung khiến các phi tần khác tìm cớ qua lại làm thân, ngay cả đám hoàng tử tan học cũng đến góp vui.

Ta vội vàng nắm lấy một nắm nhãn nhục, định nhét vào tay Du Nhi.

Nhưng Du Nhi lại không chịu nhận, nó liếc nhìn mấy món như thịt dê rừng và trĩ, rồi quay sang nhìn đống lụa là châu báu, lộ vẻ khinh khỉnh quay mặt đi:

“Chỉ có vậy thôi à? Còn chẳng bằng trong cung của mẫu hậu ta.

Gà rừng thì có gì quý? Cữu cữu ta thắng trận, ông ngoại còn bảo sẽ mang hai con ngựa con về cho ta cơ.”

Các công chúa hoàng tử biết Du Nhi là con Hoàng hậu, cũng biết Cữu cữu, huynh trưởng của Hoàng hậu lập công lớn, nên vội vàng phụ họa gật đầu.

Tay ta đưa nhãn nhục ra đành ngượng ngùng treo lơ lửng giữa không trung.

Diễm Nhi kéo nhẹ vạt áo ta, ngoan ngoãn nhận lấy nhãn từ tay ta:

“Mẫu phi, Diễm Nhi ăn.”

Nó vừa đưa tay ra, Du Nhi liền nhìn thấy tay áo vá nửa đoạn của nó, lập tức cười nhạo:

“Tam ca, huynh không biết xấu hổ à! Huynh ăn đồ ta không ăn, mặc đồ ta không mặc, ngay cả mẫu phi ta không cần cũng bị huynh gọi là mẫu phi!”

Bọn trẻ cười ồ rồi ù té chạy. Diễm Nhi im lặng không nói gì.

Ta muốn quát Du Nhi, bắt nó xin lỗi Diễm Nhi.

Nhưng Du Nhi chỉ làm mặt xấu rồi chạy mất dạng.

Diễm Nhi lắc đầu, hiểu chuyện đến mức khiến lòng ta nhói đau:

“Diễm Nhi không thích mặc đồ mới, cái này rất tốt rồi.”

Làm gì có đứa trẻ nào không thích đồ mới chứ.

Ta dặn cung nữ cất kỹ đám trang sức kia, từng món một ghi lại sổ sách.

Diễm Nhi nhìn sắc mặt ta, cẩn thận dè dặt hỏi:

“Mẫu phi không thử mấy món trang sức kia sao? Là vì không thích ạ? Hay vì thấy ít quá?

Mẫu phi đừng buồn, Diễm Nhi sẽ giúp người tranh thêm nữa.”

Vui chứ! Làm sao ta không vui cho được?

Chỉ riêng đám gấm vóc ấy cũng đủ để may cho Diễm Nhi vài bộ y phục mới, không cần mặc lại đồ cũ của Du Nhi nữa.

Ta nắm lấy tay Diễm Nhi đầy phấn khởi, đem từng tấm gấm ướm thử lên người nó:

“Đợi ta tranh thủ vài hôm may liền tay, Diễm Nhi trước Tết là có áo mới để mặc rồi.”

Diễm Nhi ôm mớ lụa là, mặt ngơ ngác, dường như không tin nổi, ngay cả lời nói cũng lắp bắp:

“…Những… những thứ này đều là để may áo cho con ạ?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

Diễm Nhi lập tức cúi đầu, nở nụ cười tự giễu.

“Dĩ nhiên là không chỉ để may áo, còn phải làm cả đệm gối, túi sách, ta còn phải nghĩ xem còn thiếu món gì nữa không.

À đúng rồi! Còn món thịt dê kia, ta phải nghĩ xem nên nấu thế nào, Diễm Nhi gầy quá, mùa đông phải tẩm bổ cẩn thận.”

Vừa rồi ướm thử người nó, mới thấy gầy đến giật mình.

Diễm Nhi sững sờ nhìn ta, như không dám tin có người thật lòng lo nghĩ cho những chuyện lặt vặt như thế vì nó.

Nó khẽ chạm vào đám lụa trong lòng, dáng vẻ lúc này mới có chút ngây ngô của trẻ con.

Ta ngồi xổm xuống xoa đầu nó, có chút ngượng vì bản thân không có tiền đồ:

“Những món trang sức ấy không phải ta không thích, là ta tiếc không nỡ dùng.

Vì ta nghĩ mình chẳng có bản lĩnh gì, lỡ sau này bị thất sủng, con và Du Nhi đều không ở bên ta nữa, thì ít ra ta còn trang sức để nhờ người mang chút đồ đến thăm con.”

Diễm Nhi nhìn ta sững sờ rất lâu rất lâu, rồi nghiêm túc hứa:

“Diễm Nhi rất thông minh, sẽ không để mẫu phi thất sủng, cũng sẽ không bỏ rơi mẫu phi.”

Ta chẳng lấy sự thông minh của Du Nhi để phản bác, cũng chẳng muốn giảng giải đạo lý lòng người thay đổi trong cung đình, chỉ xoa đầu nó, khẳng định tấm lòng chân thành của một đứa trẻ:

“Mẫu phi tin Diễm Nhi.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)