Chương 2 - Mười Năm Trong Cung Cạnh Tranh
Quý nhân mà thật sự nuôi Tam hoàng tử, chẳng những không được thánh tâm, còn khiến Hoàng hậu nương nương sinh lòng e dè, thế thì khổ biết bao.
Chi bằng người lo tốt cho bản thân, sau này tự sinh cho mình một đứa con mới là hơn.”
Ta nhớ lại hôm qua trời vừa ngớt tuyết, Tam hoàng tử lặng lẽ đứng dưới bóng cây, ánh mắt đầy ao ước nhìn huynh đệ tỉ muội chơi đùa.
Gương mặt nó tái nhợt, áo mỏng manh, chắc từ khi Quý phi bị phế, nô tài cung nữ hầu hạ nó cũng chẳng còn để tâm.
Du Nhi thấy nó, liền cười hí hửng vo một cục tuyết, bất ngờ ném trúng mặt Diễm Nhi:
“Ái chà! Thì ra là Tam ca, ta còn tưởng là tiểu thái giám nào không có mắt.”
Trong cục tuyết đó cố ý giấu một viên đá nhọn, đập trúng đầu khiến Diễm Nhi máu chảy đầy mặt.
Diễm Nhi lúng túng không dám hoàn thủ, khiến đám huynh đệ cười ầm cả lên.
Ta theo bản năng định trách mắng Du Nhi vô lễ, lại bị ánh mắt lạnh lùng liếc qua của Trù công công đứng bên cạnh nó chặn lại:
“Tứ hoàng tử có Hoàng hậu nương nương dạy dỗ, quý nhân đừng xen vào.
Nô tài chỉ nhiều lời nhắc một câu, thế cục mạnh hơn người, quý nhân chẳng lẽ muốn trái ý thánh thượng?”
Du Nhi đắc ý liếc ta một cái.
Quý phi đã bị giáng làm thứ nhân, bị đuổi khỏi cung đã hơn nửa năm, vậy mà đến giờ Phó Vinh vẫn chưa tìm ai thích hợp để nuôi Tam hoàng tử Diễm Nhi.
Hoàng hậu dè chừng, bệ hạ lạnh nhạt, để mặc Phó Diễm bị bắt nạt.
Trong hậu cung này, chỉ có lòng tốt thì không thể sống nổi, quan trọng hơn là giữ mình bình an.
Huống hồ ta còn phải sống để nhìn Du Nhi khôn lớn.
Ta gần như theo bản năng, nhét miếng bánh táo làm cho Du Nhi vào tay Diễm Nhi, vội vàng lục tìm mấy câu người ta từng mỉa mai ta khi bị thất sủng:
Loại hạ đẳng như ngươi chỉ xứng ăn đồ heo!
Nhưng ta quá chột dạ, lại thành ra tự mắng tay nghề của mình:
“Ngươi, ngươi chỉ xứng ăn loại điểm tâm hạ đẳng này!”
Diễm Nhi cầm lấy miếng bánh táo còn ấm, lặng lẽ nhìn ta rất lâu rất lâu, lâu đến mức như thể nhìn thấu sự hung ác giả tạo của ta.
Ta thậm chí không dám nhìn vào mắt đứa trẻ ấy, xách hộp đồ ăn bỏ chạy như bay.
“Nhưng đứa nhỏ Diễm Nhi ấy thật sự quá đáng thương…”
Trời vào chính cửu đông, tuyết tan lại càng lạnh, mà đứa nhỏ ấy vẫn mặc phong phanh.
Lòng ta không đành, liền nhớ tới mấy bộ đồ đông ta làm mà Du Nhi chê nghèo không chịu mặc:
“Mụ mụ nói xem, ta lén đưa quần áo ấy cho Diễm Nhi, miễn là không bị ai phát hiện thì có sao không?”
Trần mụ mụ nhìn ta một cái, vị cô cô từng sống lâu trong cung, đã thấy đủ mưu sâu kế hiểm và phong ba nơi cung cấm, bỗng thở dài:
“Quý nhân có lòng nhân, nhưng nô tỳ cũng chẳng biết lòng nhân ấy ở trong cung này là phúc hay là họa.”
Chưa đợi ta nghĩ sâu, ngoài kia đã truyền chỉ:
Phó Vinh khen ta hiền đức, cho ghi Tam hoàng tử Phó Diễm dưới danh nghĩa của ta.
Tiểu hoạn quan truyền chỉ dẫn Diễm Nhi theo tuyết đến, vết thương trên đầu Diễm Nhi vẫn chưa lành, nó quỳ ngoài điện Thải Tang mà dập đầu nghiêm túc với ta.
Giữa trời tuyết mù mịt, đứa trẻ mới chín tuổi quỳ rất ngay ngắn, nửa năm qua đã quá quen với lạnh nhạt và khinh thường, nó ngẩng đầu lên cười lấy lòng mà vô cảm:
“Mẫu phi, Diễm Nhi biết cách giúp mẫu phi tranh sủng, đoạt lại đệ đệ.
Mẫu phi, người sẽ biết Diễm Nhi là có ích.”
Chỉ dụ đã ban, Trần mụ mụ lắc đầu, khẽ niệm một câu Bồ Tát phù hộ.
Ta vội vàng đỡ Diễm Nhi dậy, lại gọi cung nhân thêm than sưởi, mang quần áo đến.
Toàn bộ Thải Tang cung ấm áp, ta ướm thử bộ đồ đông làm cho Du Nhi mặc lên người Diễm Nhi, thật sự không vừa, ống tay hơi ngắn.
Phó Diễm vội kéo tay áo, không ngừng nói:
“Rất vừa, Diễm Nhi rất thích, cảm ơn mẫu phi.”
Khi ta bôi thuốc cho Phó Diễm, trong lòng đầy áy náy:
“Là ta không dạy tốt được đứa nhỏ kia.”
Nhắc đến Du Nhi, Phó Diễm khẽ siết chặt nắm tay, rồi ngẩng mặt lên cười lấy lòng:
“Đệ đệ chỉ là muốn chơi với ta, không phải cố ý, hơn nữa ta cũng không bị thương nặng, không sao đâu.”
Tuy Phó Diễm luôn miệng gọi mẫu phi, lại khiến ta cảm thấy xa lạ:
“Nếu con chưa quen, trong cung Thải Tang có thể gọi ta là Ôn nương nương, nhưng ra ngoài phải gọi là mẫu phi.”
Phó Diễm nắm chặt lấy vạt áo ta, sợ ta không cần nó, ra sức lắc đầu:
“Không, từ nay về sau người chính là mẫu phi của Diễm Nhi.”
Khi ta ngồi cạnh Diễm Nhi đang ngủ say, nó vẫn cau mày, nắm chặt tay áo ta không chịu buông.
Ta đặt xuống bộ đồ đông đang sửa, vuốt lại tóc ướt bên trán nó, không hiểu sao lại thấy chua xót cho đứa trẻ quá sớm hiểu chuyện này.
Năm đó Quý phi được sủng ái, mỗi lần Phó Diễm bệnh, bệ hạ và Quý phi đều ngày đêm túc trực.
Mà nay ngay cả một chiếc áo ấm cũng không có.
Vừa rồi nó cười lấy lòng ta, chẳng hiểu sao lại như đang khóc.
Trần mụ mụ lúc rời đi khẽ thở dài:
“Quý nhân có lòng nhân, nhưng tuyệt đối đừng hồ đồ, vẫn nên có đứa con của riêng mình thì hơn.”
Trời đã tối, gió lạnh rít gào bên ngoài.
Ta vừa khâu xong tay áo ngẩng đầu lên, mới phát hiện Phó Diễm đã tỉnh.
Cung nhân bưng cháo đã hâm nóng trên bếp lên, kèm theo món ăn nhỏ và bánh do chính tay ta làm.
Thấy Phó Diễm ăn ngấu nghiến, sạch trơn, lòng ta cũng thấy chút tự đắc:
“Thải Tang cung không dư dả như những nơi khác, nhưng về ăn uống thì nên là tốt nhất.
Vết thương không được ăn đồ phát, chờ Diễm Nhi khỏi hẳn, mẫu phi sẽ nấu cho con ăn thử tay nghề của ta.”
Phó Diễm đặt bát xuống, nghiêm túc nhìn ta:
“Mẫu phi, Diễm Nhi từng thấy Quý phi nương nương được sủng ái, nên Diễm Nhi có thể giúp người trở thành sủng phi.”
Lời ấy ta chỉ cười nhạt, chẳng để trong lòng. Nữ nhân hậu cung ai chẳng tranh sủng đến toét óc, từ thơ phú ca múa đến cưỡi ngựa múa kiếm, Phó Vinh thiếu gì mỹ nhân tài nữ?
Ta vào cung mười năm còn chưa nghĩ ra cách tranh sủng, một đứa trẻ chín tuổi chẳng lẽ lại nghĩ ra?
Phó Diễm lại kiên định lắc đầu:
“Con biết có một thứ, họ đều không có, chỉ mẫu phi mới có.”
Ta thật sự không biết ta có gì đặc biệt, nếu có thì đã chẳng bị lạnh nhạt suốt mười năm.
Cho đến đêm thứ ba, Phó Vinh truyền chỉ đến Thải Tang cung.