Chương 1 - Mười Năm Trong Cung Cạnh Tranh
Ta vào cung đã mười năm, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một Quý nhân không được sủng ái.
Không tranh sủng, cũng không có bản lĩnh giữ đứa con ruột bên mình, đành phải thuận theo số đông mà lựa chọn phe phái, chỉ mong giữ được mạng sống.
Khi Quý Phi bị phế, bị trục xuất khỏi cung, ai ai cũng giẫm đạp lên nàng một cái, ta cũng bị ép phải bắt nạt Tam hoàng tử của nàng.
Nhưng trong cung này, từ trước đến giờ, người bị bắt nạt luôn là ta, ta thật sự không biết làm sao để bắt nạt người khác.
Ta gãi đầu, đành đưa miếng bánh táo do chính tay mình làm cho Tam hoàng tử:
“Ngươi chỉ xứng ăn loại điểm tâm hạ đẳng này thôi!”
Tam hoàng tử chín tuổi, nắm chặt miếng bánh táo, lặng lẽ đứng dưới bóng cây, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn ta thật lâu, như thể đã nhìn thấu sự hư trương thanh thế và bản tính yếu mềm vô dụng của ta.
Bắt nạt Tam hoàng tử là đúng, bởi đêm đó Hoàng thượng liền lật thẻ bài của ta.
Nửa năm chưa được sủng hạnh, ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, luống cuống đi lau dọn bàn trang điểm phủ đầy bụi.
Tối hôm ấy khi Phó Vinh đến, chàng chẳng nhìn đến trâm hoa ta lau kỹ, cũng không để tâm đến chiếc váy gấm đã sờn chỉ ta đang mặc, lại càng chẳng chú ý đến chiếc khăn tay sắp bị ta vặn nát.
Chàng mệt mỏi gập cuốn sách lại, xoa xoa mi tâm.
Vị đế vương vẫn luôn không lộ hỉ nộ, lại hiếm khi nở một nụ cười ôn hòa với ta:
“Ngươi vào cung mấy năm nay, luôn không tranh không giành, hiền hòa an phận, rất tốt.
Trẫm hỏi ngươi, có muốn nuôi một đứa trẻ không?”
1
Lòng ta khẽ run lên, suýt chút làm rơi chén trà trong tay:
“Là Du Nhi của thiếp sắp được đưa về sao?”
Phó Vinh buông sách, không truy cứu sự thất lễ trong lời nói của ta, chỉ trầm giọng nói:
“Ngươi hồ đồ, Du Nhi là con của Hoàng hậu.
Huống hồ Du Nhi cũng không thân cận với ngươi, sau này đừng nói những lời như vậy nữa.”
Đang nói thì tuyết ngoài trời rơi lả tả, hoa đăng nổ lách tách khiến trong phòng càng thêm tĩnh mịch.
Nể mặt trận tuyết này, Phó Vinh cũng dịu nét mặt:
“Trẫm nhớ năm đó ngươi vào cung, cũng là trận tuyết lớn thế này.”
Mười năm trước ta vào cung, ai nấy đều hâm mộ phúc khí của ta.
Hoàng thượng độc sủng Quý Phi, các tú nữ mấy ngày trước đều trượt khỏi tuyển chọn.
Cho đến ngày cuối cùng, Hoàng thượng cãi nhau với Quý Phi, tức giận chỉ đại một người có gia thế bình thường, dung mạo cũng không mấy nổi bật là ta, mà lần đầu tiên được thị tẩm ta liền mang thai, sinh ra Du Nhi.
Vận may của ta, cũng chấm dứt từ đó.
Người trong cung đều nói, Du Nhi không giống ta trầm mặc ít lời, nó rất thông minh.
Thông minh đến mức được tiên sinh khen ngợi, khiến Phó Vinh vô cùng hài lòng.
Thông minh đến mức không muốn thân cận với ta, thậm chí không muốn nhận ta.
Hai năm trước Du Nhi bị đưa đến cung Khôn Ninh, ta quỳ trên đất ôm lấy Du Nhi khóc, sợ rằng sau này nhìn một cái cũng khó.
Nhưng đứa bé sáu tuổi đó lại ngơ ngác đẩy ta ra:
“Mẫu phi của Tam ca là Chu Quý Phi, ngươi chỉ là một Quý nhân, không xứng làm mẫu thân của ta.”
Lời của Du Nhi khiến lòng ta lạnh giá.
Thế nhưng thiên hạ này có mẫu thân nào lại oán hận con ruột của mình?
Ta chỉ muốn tìm cách thăng vị phần.
Nhưng việc thăng vị phần rất khó, phi tần trong hậu cung như hoa trong ngự uyển, đua sắc khoe hương, lại có Hoàng hậu cầm kéo, chăm chăm nhìn vào những cành nhánh không an phận.
Ta không giỏi ca múa như Chu Quý Phi, cũng chẳng có gia thế hiển hách như Hoàng hậu nương nương.
Nếu thật phải nói một điểm tốt, đó là ta theo mẫu thân, nấu nướng rất giỏi.
Nhưng trong cung đã có ngự thiện phòng, nếu Phó Vinh thức đêm phê tấu, các tiểu phòng của các nương nương đều đưa canh bổ đến, đến mức bàn phê tấu cũng không còn chỗ đặt.
Thực sự quá nhớ Du Nhi, ta đành chắt chiu ngân lượng hàng tháng, cùng với bánh táo do chính tay mình làm, lén lút đưa cho Trù công công coi sóc Du Nhi.
Trù công công là người khôn khéo, luôn tươi cười nhận lấy ngân lượng, nhưng vẫn khách khí đẩy trả lại bánh táo.
Du Nhi cũng luôn tránh mặt ta.
Ta tốn không ít ngân lượng, nhưng cũng chẳng gặp được mấy lần.
Về sau Du Nhi bất ngờ sinh bệnh, cần máu thịt của mẫu thân ruột làm thuốc.
Ta chưa từng mong Du Nhi nhận ta, chỉ cần nó khỏe lại là đủ.
Nhưng khi Du Nhi nghe nói thuốc có máu của ta, liền hất đổ bát thuốc, sống chết không chịu uống:
“Ghê tởm.
Du Nhi chỉ có Hoàng hậu là mẫu thân, ngươi là thứ gì chứ?”
Khi ta quỳ ngoài cung xin tội, Hoàng hậu ôm lấy Du Nhi đang khóc mệt ngủ thiếp đi, đầu cũng không ngẩng:
“Mấy năm nay quần áo cơm nước của Tứ hoàng tử ngươi gửi không ít, bản cung thấy ngươi đáng thương nên không tính toán.
Ôn Đường, xét về vị phần ngươi chỉ là một Quý nhân, nếu thật lòng vì Tứ hoàng tử, thì đừng gặp nó nữa.”
Nói rồi Du Nhi tỉnh lại, làm nũng đòi Hoàng hậu cắt tiền tháng của ta nửa năm để ta nhớ đời.
Ta không dám phản bác, chỉ cúi đầu đáp vâng.
Phải rồi, cho dù có thăng vị phần, có cao hơn được Hoàng hậu hay không?
Ta dần dần dập tắt ý nghĩ đòi lại Du Nhi.
Khi tỉnh lại, Phó Vinh vẫn cười ôn hòa, nhưng giọng điệu không cho ta từ chối:
“Ôn Đường, trẫm hỏi ngươi, có muốn nuôi Tam hoàng tử Diễm Nhi không?”
2
“Không muốn, nhất định là không muốn. Quý nhân người hãy nghĩ kỹ xem, trong cung này có thứ tốt nào mà chẳng ai tranh giành? Sao có chuyện một Hoàng tử lại vô duyên vô cớ chờ người nuôi dưỡng?”
Vú nuôi của Du Nhi là Trần mụ mụ vốn cùng quê với ta, không có cái tính a dua xu nịnh như kẻ trong cung, lời nói việc làm đều xuất phát từ lòng nhân hậu.
Khi ta mới vào cung đã mang thai Du Nhi, chính Trần mụ mụ chăm sóc ta, cẩn trọng trong từng miếng ăn giấc ngủ, mới giúp ta bình an sinh hạ Du Nhi.
Bà không ngừng lắc đầu thở dài, luôn miệng lải nhải đứa trẻ đã nhận mẹ khác thì khó mà nuôi cho thân thiết được, mẹ kế ở làng bà khổ sở thế nào:
“Quý phi nương nương bị thất sủng, bệ hạ nhìn thấy Tam hoàng tử là lòng đã không thoải mái.
Huống chi Quý phi với Hoàng hậu bất hòa, Hoàng hậu sao có thể đối xử tốt với con của Quý phi?