Chương 8 - Mua Hai Anh Em Phản Diện
8
【Trong nguyên tác, nữ chính đúng là trúng tuyển công việc này, nhờ sống cùng nhau, cô ấy mới cứu rỗi hai anh em từng chịu tổn thương, khiến họ lần lượt yêu cô ấy.】
Đã thế…
Tôi nghĩ một lát rồi nói:
“Nếu em muốn tìm việc, gần đây có quán Mays Coffee, do anh của bạn tôi mở. Ở đó đang tuyển người, lương thưởng khá tốt, có thể làm bán thời gian. Chị cho em WeChat của anh ấy, liên hệ thử nhé.”
Trong mắt cô gái thoáng hiện nét thất vọng, nhưng vẫn gượng cười:
“Cảm ơn chị.”
【Đồ tiểu nhân hèn hạ! Nhân vật qua đường này đang cố tình bẻ gãy cốt truyện!】
“Tôi thì lại thấy Vũ Mộ làm đúng, càng để nữ chính tránh xa Đoạn Gia Hi và Đoạn Gia Hách càng tốt.”
“Cái gì chứ, thế thì còn gì để xem nữa.”
“Đúng vậy, tôi muốn xem cảnh phản diện vì nữ chính mà sa ngã cơ.”
“Tôi thấy một quyển sách sẽ không dễ dàng bị một nhân vật qua đường làm thay đổi, có khi sẽ còn có cú xoay chuyển.”
Dòng bình luận cuối cùng nói đúng.
Tôi thật sự không có năng lực quyết định hướng đi của cốt truyện.
—
Chiều hôm sau, vừa từ trường về, tôi liền thấy nữ chính Lan Y Y ngồi trong phòng khách.
“Mộ Mộ, cô bé này đến xin việc. Nghe nói bà ngoại bệnh nặng, cần tiền chữa trị, tôi thấy tội nên giữ lại rồi.”
Chị Hoa kéo tôi qua một bên, hạ giọng nói.
Tôi không thể phản bác ý kiến của chị.
Chị làm ở nhà họ Đoạn hơn hai mươi năm, ngay cả trước mặt ông nội cũng có tiếng nói.
Có lẽ… đây chính là sức mạnh của kịch bản.
Tôi không thể ngăn, cũng chẳng có cách nào ngăn.
Lan Y Y ngại ngùng nhìn tôi:
“Chị, xin lỗi… Em thấy công việc ở quán cà phê không hợp, nên muốn qua nói với chị. Nhưng mà chị Hoa cô ấy…”
Tôi đã đoán được, chỉ mỉm cười:
“Không sao, vậy thì cứ làm ở đây đi.”
—
Chiều tối, Đoạn Gia Hi và Đoạn Gia Hách lần lượt trở về.
Lan Y Y kinh ngạc nhìn hai thiếu niên tuấn mỹ, ánh mắt sáng lên, giọng phấn khởi:
“Đoạn Gia Hi?”
Đối phương nhướng mắt, ánh nhìn hờ hững quét qua cô:
“Cô là?”
Lan Y Y hơi lúng túng:
“Có lẽ anh không biết em. Em cũng học khoa Luật A Đại, năm nhất, em tên Lan Y Y.”
Đoạn Gia Hi gật đầu lấy lệ.
Cô dường như muốn bắt chuyện thêm, nhưng thấy thái độ lạnh nhạt của cậu thì ngại, đành thôi.
Ngay sau đó, ánh mắt cô mở to lần nữa.
Người bước vào là Đoạn Gia Hách, sơ mi xám, quần tây đen, dáng người thẳng tắp.
Ánh mắt nhạt nhòa, không hề để ý đến sự có mặt của người lạ, lẳng lặng đi thẳng lên lầu.
Như thường lệ, cậu mắc chứng sạch sẽ, việc đầu tiên về nhà luôn là đi tắm.
Động tác định chào hỏi của Lan Y Y cứng đờ, chỉ ngây ngẩn nhìn bóng lưng ấy khuất dần.
—
Vài ngày sau, Lan Y Y bắt đầu quen việc.
Vì là bán thời gian, mỗi ngày sau giờ học cô đến làm khoảng bốn tiếng.
Cô rất biết điều.
Hoàn thành việc của mình xong, còn chủ động phụ chị Hoa trong bếp.
—
Tối thứ Sáu.
Có lẽ vì cuối tuần rảnh hơn, Lan Y Y luôn tất bật trong bếp cùng chị Hoa.
Khi tôi xuống, cô đã chu đáo bới cơm cho từng người.
Thậm chí còn giúp Đoạn Gia Hi gắp bỏ hết ớt trong món cá hấp ớt đỏ.
Giúp Đoạn Gia Hách nhặt sạch lá tía tô trong món tôm sốt cay.
Không ngờ mới vài ngày, cô đã nắm rõ thói quen ăn uống của hai anh em.
—
Lúc ăn.
Đoạn Gia Hi nhìn chén cá được gắp sạch sẽ đặt trước mặt, nhíu mày:
“Chị Hoa, lấy cho em cái bát.”
Có bát, nó lại gắp thêm một miếng cá ớt, đặt thẳng vào bát tôi, ánh mắt chờ mong, giọng mang chút làm nũng:
“Chị, giúp em gỡ.”
Tôi lườm nó, cảnh cáo:
“Đừng có bày trò.”
“Làm ơn mà.”
“Cút.”
Thường ngày không ai giúp thì thôi, giờ có người làm rồi mà còn giả vờ, tôi chẳng thèm chiều.
Đoạn Gia Hi thở dài, ôm bát về, mặt mày khổ sở:
“Chị thật nhỏ mọn.”
Đoạn Gia Hách cũng chẳng đụng đũa vào tô tôm trước mặt.
Một con cũng không ăn.
Thu dọn bát, sắc mặt Lan Y Y trông không dễ coi.
Chị Hoa an ủi:
“Đừng buồn, hai cậu chủ nhỏ nhà ta không thích ai khác động vào bát của họ. Ngay cả tôi làm cũng không ăn, chỉ ngoại trừ Vũ Mộ.”
【Hừ, bây giờ ghét nữ chính bao nhiêu, sau này hối hận bấy nhiêu.】
【Đúng kiểu truy thê hỏa táng tràng rồi, cứ chờ phản diện bị tát vào mặt đi.】
【Đáng thương cho nữ chính, tất cả là tại con nhỏ qua đường Vũ Mộ, cướp hết đất diễn của em bé chúng ta.】
“Yên tâm đi, anh em họ Đoạn vốn định sẵn thuộc về nữ chính, chẳng ai cướp nổi.”
—
Từ khi Lan Y Y xuất hiện, trong bình luận ác ý với tôi ngày càng nhiều.
Tôi cố giữ bình tĩnh, không để bản thân nghĩ quá nhiều.
—
Rồi chuyện ngoài tầm kiểm soát cũng đến: bà ngoại Lan Y Y phải vào A thị chữa bệnh.
Chị Hoa thương cảm hai bà cháu không nơi nương tựa, liền đề nghị để bà cụ ở tạm biệt thự này.
Cũng chính là căn nhà chúng tôi đang sống.