Chương 9 - Mua Hai Anh Em Phản Diện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

Chị Hoa vốn là người lương thiện, mềm lòng.

Năm đó vì tôi mồ côi, bé xíu đã vào nhà họ Đoạn, bà thương hại mà bao bọc, chăm sóc tôi nhiều năm.

Bây giờ, bà cũng thấy Lan Y Y đáng thương, nên lại một lần nữa dang tay giúp đỡ.

Vốn dĩ, đây chỉ là chuyện rất bình thường.

Nhưng một khi người đó lại là Lan Y Y — nữ chính trong cuốn sách này, tôi không khỏi thấy bất an.

Sau khi bà ngoại cô được sắp xếp ở đây, thời gian Lan Y Y lui tới nhà họ Đoạn ngày càng nhiều.

Hơn nữa, vì học cùng trường, cùng khóa với Đoạn Gia Hi và Đoạn Gia Hách, quan hệ của cô với hai anh em họ cũng nhanh chóng trở nên thân thiết.

Đặc biệt, Lan Y Y và Đoạn Gia Hi còn chung chuyên ngành.

Có vài lần, tôi thấy cả hai ngồi cạnh nhau thảo luận bài tập nhóm.

Lan Y Y cười ngọt ngào, dịu dàng đáng yêu.

Bình luận lại nhảy ra châm chọc tôi:

“Ha ha ha, Vũ Mộ – nhân vật quần chúng, bị phá phòng tuyến rồi. Nhìn Đoạn Gia Hi và nữ chính ngày càng gần gũi, còn cô thì chẳng làm được gì.”

【Cô ta có tính toán đến mấy thì sao, chẳng ai cản nổi tuyến tình cảm giữa nữ chính và hai anh em phản diện cả.】

【Cảm giác Đoạn Gia Hi sắp yêu nữ chính rồi, nhìn ánh mắt cậu ấy dịu dàng ghê. Tiếp theo, nữ chính chắc sẽ công phá Đoạn Gia Hách.】

Tôi quả thật thấy mình hơi “phá phòng tuyến”.

Tên Đoạn Gia Hi vô dụng này, chưa đầy một tháng đã bị nữ chính thu phục.

Rõ ràng tôi đã thay đổi quá khứ, giúp nó tránh khỏi nguy hiểm từ nhỏ, thế mà cuối cùng vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của cốt truyện.

Thôi vậy.

Chuyện của họ là của họ.

Dù sao tôi cũng chỉ là nhân vật quần chúng trong cuốn sách này.

Dù tôi làm nhiều đến đâu, cũng không thể xoay chuyển kịch bản.

Sự thật có khó tiếp nhận thế nào, tôi vẫn phải đối mặt — Đoạn Gia Hi và Đoạn Gia Hách cuối cùng vẫn sẽ đi vào kết cục trong sách.

Buồn bực, tôi tìm đến quán bar uống rượu.

Khoảng hơn tám giờ, điện thoại reo.

Đoạn Gia Hi gọi.

Tôi bấm tắt.

Năm phút sau, cậu ta lại gọi.

Tôi tiếp tục tắt.

Thêm năm phút nữa, chuông lại vang lên.

Khi tôi định tắt máy thì chuông cũng vừa ngưng.

Mười phút sau, điện thoại lại reo.

Lần này là Đoạn Gia Hách gọi.

Không chút do dự, tôi tắt nguồn.

Đã không thể thay đổi số phận của họ, vậy tôi nên cách xa càng sớm càng tốt.

Thực ra, từ bé đến giờ, tôi luôn tự nhắc bản thân phải tránh xa hai anh em họ Đoạn.

Thế nhưng kết quả, họ vẫn chiếm một phần quan trọng trong đời tôi.

Từ giờ trở đi, tôi phải học cách vạch ranh giới.

Sau này, cầu ai nấy qua đường ai nấy đi.

Tuyệt đối không được để mình bị liên lụy.

Đúng vậy.

Phải như thế.

Mười một giờ, tôi trong cơn say lảo đảo bắt taxi về nhà.

Thấy tôi, mắt chị Hoa trợn to như chuông đồng, hết vỗ ngực lại hoảng hốt:

“Vũ Mộ, con đi đâu vậy? Thiếu gia Hách và thiếu gia Hi tìm con cả tối, họ còn báo cảnh sát rồi!”

Giờ phút này, tôi chẳng muốn nghe tên họ chút nào, ủ rũ đáp:

“Không đi đâu cả, uống với bạn chút thôi.”

Chị Hoa vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, rồi đỡ tôi lên phòng.

Tắm rửa xong bước ra.

Trong phòng đã có hai bóng người cao ráo đứng chờ, sắc mặt không dễ coi.

“Đi đâu?”

Người hỏi là Đoạn Gia Hách.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, cặp kính gọng bạc dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lạnh, cả người xa cách vô tình.

Tựa như đang đòi tính sổ với tôi.

Thật là vô lý.

“Liên quan gì đến em.”

Tôi lau tóc, ngả người lên giường.

Đầu choáng váng, chẳng muốn đứng thêm.

“Sao không nghe máy?”

Lần này là Đoạn Gia Hi mở miệng.

Tên nhóc càng lúc càng hỗn xược, đến “chị” cũng chẳng gọi.

Tôi mất hết kiên nhẫn, gắt:

“Biến ra ngoài, tôi muốn ngủ.”

“Chị Hoa nói chị uống rượu, uống với ai?”

Giọng Đoạn Gia Hách lại chen vào, lạnh nhạt như băng.

Tôi chẳng muốn phí lời, mệt rũ rượi:

“Ra ngoài nhớ tắt đèn.”

Hai người như không nghe thấy.

Đoạn Gia Hi tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, đưa tay chạm lên trán tôi.

“Hôm nay chị buồn sao? Ai làm chị không vui?”

Ngoài hai tên vô dụng này, còn ai khiến tôi khó chịu chứ.

Tôi suýt nữa buột miệng, nhưng cuối cùng nhịn lại.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng Lan Y Y mềm mại truyền vào:

“Thiếu gia Hách, em nấu canh giải rượu, không biết chị có cần không?”

“Vào đi.”

Chẳng bao lâu, Lan Y Y bưng khay bước vào phòng tôi.

“Đưa cho tôi là được, cô ra ngoài đi.”

Đoạn Gia Hách lên tiếng.

Lan Y Y khựng lại, ánh mắt lướt sang Đoạn Gia Hi đang ngồi bên giường tôi, rồi rủ mắt xuống, ngoan ngoãn đáp:

“Vâng.”

Để họ mau biến, tôi vội vàng uống cạn bát canh giải rượu.

“Nói đi, tối nay chị uống với ai?”

Đoạn Gia Hách cầm lấy bát, lại lôi chuyện cũ ra.

Đệt.

Có bị bệnh không vậy.

Tôi nhắm mắt, lười đáp:

“Bạn học.”

“Uống ở đâu?”

“Bar.”

Nghe thế, Đoạn Gia Hi chau mày:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)