Chương 7 - Mua Hai Anh Em Phản Diện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

“Có gì đâu mà không yên tâm, chị đã ở ký túc hai năm rồi, có sao đâu.”

“Đó là vì khi ấy em chưa ở đây. Bây giờ em đã đến, khác rồi. Em phải chăm sóc chị.”

“Em chăm sóc chị?” Tôi bật cười. “Vậy chị Hoa, chú Cao tài xế tồn tại để làm gì?”

Đoạn Gia Hi xoa mũi:

“Họ chăm sóc em, em chăm sóc chị, có gì mâu thuẫn đâu.”

Đúng là cái miệng dẻo quẹo, nhóc con này.

Tôi lắc đầu.

Xuống lầu thì bất ngờ chạm mặt một người.

Dáng người và đường nét khuôn mặt rất giống Đoạn Gia Hi, chỉ khác là khí chất xa cách, lạnh lùng hơn nhiều.

Sống mũi cao, mang kính gọng mảnh, cả người toát ra khí thế “người lạ chớ lại gần”.

Đoạn Gia Hách?

Tôi tròn mắt.

“Sao em cũng ở đây?”

Đoạn Gia Hách nhướn mày, ánh mắt sau tròng kính bình thản, lạnh lẽo:

“Tại sao tôi không thể ở đây?”

Một lúc sau tôi mới phản ứng — hóa ra Đoạn Gia Hi và anh nó đều là tân sinh viên năm nay, cùng trường.

Vậy là… cả hai đều nhảy lớp?

Khó trách ông nội vui đến thế.

Tôi chợt nhớ ra: trong truyện anh em họ Đoạn gặp nữ chính khi còn học đại học. Vậy nên cả hai cùng vào chung một trường, cũng chẳng có gì lạ.

Chẳng lẽ… cốt truyện bắt đầu vận hành rồi?

Tôi ngẩn người suy nghĩ.

Dù chẳng muốn chuyển đi, nhưng Đoạn Gia Hi kiên quyết đòi theo tôi đến trường dọn hành lý.

Thêm nữa, vừa gặp tôi, chị Hoa đã nắm tay cảm thán:

“Sao lại gầy thế này? Có ăn uống tử tế không?”

“Mộ Mộ, nghe lời Nhị thiếu gia đi, dọn sang đây ở. Để chị Hoa nuôi mập lên.”

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định dọn sang đây ở.

Dù sao, ăn cơm chị Hoa nấu, có chú Cao lái xe đưa đón, chẳng còn gì sung sướng hơn.

Ngày tháng dường như quay lại như xưa.

Buổi sáng, chú Cao căn cứ thời khóa biểu chở ba chúng tôi đến trường.

Chiều, lại lần lượt đón về.

Căn biệt thự này tuy không rộng bằng nhà chính của họ Đoạn, nhưng đầy đủ hết: phòng gym, bể bơi bốn mùa, rạp chiếu phim tư nhân…

Vậy nên hầu như chúng tôi chẳng ra ngoài, trừ đi học.

Thời gian rảnh thì ở nhà xem phim, hoặc ngồi bàn ăn tám chuyện vặt.

Tất nhiên, chỉ có tôi với Đoạn Gia Hi.

Đoạn Gia Hách thì tuyệt đối không tham gia những đề tài “trẻ con” này.

Như hồi nhỏ, mỗi lần ăn cơm, món gì hai anh em không thích ăn đều bị đẩy sang cho tôi nhặt bỏ.

Đúng là…

Từ năm mười tuổi làm “công nhân nhặt rau gia vị” cho họ, đến giờ tôi đã hai mươi tuổi, vẫn không khác.

Thật sự không hiểu. Đã không thích hạt tiêu, hành lá, hay thìa là, sao không bảo chị Hoa đừng cho vào từ đầu?

Nhưng Đoạn Gia Hi có lý lẽ riêng:

“Không được, gia vị là linh hồn của món ăn. Em có thể không ăn, nhưng món ăn thì không thể không có.”

Hết biết.

Tháng Mười một, một cô giúp việc xin nghỉ vì quê nhà có việc.

Tôi liền đăng tin tuyển dụng trên mạng.

Chiều hôm đó đã có người đến phỏng vấn.

Một cô gái trẻ, trông chừng không hơn tôi là mấy.

Tôi còn đang ngạc nhiên sao còn trẻ thế mà đã đi làm giúp việc, thì màn bình luận hiện ra:

【Đùng đoàng đoàng, nữ chính chính thức xuất hiện!】

【Không hổ là nữ chính, xinh xắn ngọt ngào, bảo sao khiến anh em phản diện mê mẩn.】

【Nữ chính là “mặt trời nhỏ” mà, tất nhiên phải hợp vai.】

【Thực ra tôi thấy Vũ Mộ cũng đẹp, kiểu mỹ nhân sáng rực lạnh lùng.】

【Đẹp thì đẹp, nhưng chỉ là nhân vật qua đường, nữ chính xuất hiện rồi thì mau biến cho khuất mắt đi.】

【Ai hiểu được, tôi thật sự không muốn thấy anh em nhà họ Đoạn vì nữ chính mà nhà tan cửa nát. Tôi chỉ muốn nhìn Vũ Mộ cùng họ sống yên bình thôi.】

【Đúng đó đúng đó, Vũ Mộ, mau đuổi nữ chính đi, đừng cho cô ta lại gần anh em họ.】

【Mấy người nói gì vậy? Hai anh em họ Đoạn vốn là phản diện trong sách, chuyện dây dưa với nữ chính là số mệnh được định sẵn rồi.】

【Số mệnh cái gì, phản diện thì nhất định phải chết sao? Không thể tránh xa nữ chính một chút à?】

【Chuẩn luôn, số phận của họ từng bị Vũ Mộ đổi một lần, chẳng lẽ cô ấy không thể đổi thêm lần nữa sao?】

Một loạt dòng chữ lướt qua trước mắt khiến tôi sững lại.

Thay đổi số mệnh của Đoạn Gia Hi và Đoạn Gia Hách một lần nữa?

Tôi thật sự có thể sao?

Do dự ba mươi giây, tôi nói với cô gái trước mặt:

“Em trông còn là sinh viên, xin lỗi nhé, chúng tôi cần giúp việc toàn thời gian, có lẽ em không hợp.”

Cô gái cắn môi, giọng tội nghiệp:

“Chị, em là sinh viên năm nhất khoa Luật A Đại, ở đây gần trường, đi làm rất tiện. Em thật sự cần công việc này, chị có thể xem xét lại không?”

A Đại, khoa Luật?

Đó chẳng phải chính là khoa của Đoạn Gia Hi sao?

【Nữ chính cũng đáng thương, bà ngoại bệnh nặng, cô ấy phải kiếm tiền.】

【Vũ Mộ đang làm gì thế? Cô ta chỉ là nhân vật qua đường mà dám ngăn nữ chính gặp phản diện.】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)