Chương 5 - Một Lần Cuối Anh Còn Nhớ Không

8

Từ ngoài vườn về phòng, tôi cứ ngồi thẫn thờ trên giường bệnh.

Bạn thân vẫy tay trước mặt tôi hỏi: “Sao vậy? Sao trông hồn vía bay đâu mất rồi?”

“Tạ Sơ Ngôn anh ấy học y.”

“Tôi biết mà, tôi đâu có ngốc.”

Nhìn vào mắt tôi đã đỏ hoe, bạn thân bỗng như sực nhớ ra gì đó, trợn tròn mắt.

“Ý cậu là… anh ấy học y là vì…”

Tối hôm đó sau khi bạn về, tôi gọi điện cho lớp trưởng.

“A lô? Đình Nguyệt, có chuyện gì không?”

“Ừm, về chuyện của Tạ Sơ Ngôn.”

Lớp trưởng im lặng ngay lập tức.

Trong điện thoại chỉ còn tiếng trẻ con ê a.

“Đình Nguyệt, xin lỗi nhé, tôi đã kể chuyện của cậu cho Tạ Sơ Ngôn.”

Quả nhiên.

Tôi chán nản vùi đầu vào gối.

Thở dài một tiếng.

Lớp trưởng có vẻ vội vã: “Tôi biết làm vậy không phải, nhưng lúc đó cậu đi vội quá, ném cho người ta một xấp tiền rồi biến mất. Tạ Sơ Ngôn chặn tôi cả tuần dưới nhà, làm mấy thầy tuyển sinh cũng theo sang tận nơi, ba mẹ tôi tưởng tôi đậu điểm cao còn định mở tiệc mừng.”

“Quan trọng nhất là, bảy ngày đó, cậu ấy gầy rộc hẳn mười ký. Nếu cậu thấy bộ dạng lúc đó của cậu ấy, cũng không nỡ giấu đâu.”

“Sau đó biết cậu ấy đổi nguyện vọng… tôi cũng thấy áy náy lắm. Tôi sợ cậu giận nên mấy năm nay không dám kể.”

“Đình Nguyệt? Đình Nguyệt? Cậu còn nghe không đấy?”

Tôi lau nước mắt, nghẹn giọng nói: “Ừ, tôi nghe đây. Tôi không giận cậu đâu, làm phiền cậu rồi.”

“Ơi, không phiền không phiền, chuyện hai người từ từ nói rõ với nhau đi.”

“Ừ.”

Tắt máy, trong phòng im ắng như chết.

Tôi siết chặt điện thoại, ngực nặng trĩu đau buốt.

Trong bóng tối của phòng bệnh chỉ nghe tiếng tôi nức nở.

Tôi thấy mình như con ngu.

Cứ tưởng mình sắp xếp đâu ra đó, lừa được tất cả.

Kết quả người quan trọng nhất lại biết từ đầu.

Trong đêm tối, khe cửa bất chợt hắt ra ánh sáng.

Cửa phòng bệnh mở.

Tạ Sơ Ngôn đứng đó.

Ánh mắt anh chạm ngay gương mặt đẫm nước mắt của tôi.

Sắc mặt anh căng lên, bước nhanh lại gần: “Sao vậy? Đau ở đâu à?”

Tôi kìm nén suốt cuối cùng vỡ òa, bật khóc nức nở.

“Tại sao anh lại đổi nguyện vọng chứ?”

“Đồ ngốc!”

“Tôi đâu có cần anh! Anh nghe không hiểu hả?”

Tạ Sơ Ngôn sững người, nét mặt dịu đi.

Anh mím môi không nói, lẳng lặng để tôi đánh mấy cái, kiên nhẫn đến quá đáng.

“Cậu tìm lớp trưởng rồi hả?”

Mắt tôi cay xè: “Ừ.”

“Vậy được rồi.”

“Cái gì mà được rồi?”

Tạ Sơ Ngôn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng rực khiến tôi hoảng.

“Chúng ta làm lành đi, đừng chia tay nữa có được không?”

Tôi theo phản xạ ngả người ra sau, bất ngờ bị anh nắm chặt vai.

“Mạnh Đình Nguyệt!”

Anh nâng giọng ép tôi nhìn vào mắt mình.

“Tôi biết cậu sợ gì.”

Anh giơ tay như thề: “Tôi thề, tôi sẽ không vì cậu mà bỏ mạng. Cho dù có một ngày…”

Giọng anh run run, môi cũng run.

Ngừng lại một chút như không muốn nói ra chữ đó, cuối cùng vẫn nói: “Cho dù có một ngày âm dương cách biệt, tôi Tạ Sơ Ngôn thề, tuyệt đối sẽ không vì Mạnh Đình Nguyệt mà từ bỏ mạng sống.”

Anh nâng mặt tôi lên, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, cậu chịu nói cậu còn yêu tôi không?”

Gió từ cửa sổ hé mở thổi qua làm má tôi ướt lạnh.

Trời đêm mát lạnh như nước.

Ven hồ bầy chim vỗ cánh, những con mệt mỏi bay về tổ.

Tôi cũng như con chim kiệt sức, một mình bay mười năm.

Chỉ có không ngừng vỗ cánh mới giả vờ như còn sống, “lạc quan” “tích cực” “dũng cảm” chiến đấu với bệnh tật.

Nhưng tôi cũng sợ, cũng tuyệt vọng, cũng oán ông trời bất công, hận số mình xui xẻo.

Tôi không tìm được nơi nào để nương tựa, chỉ cần lơ là sẽ rơi vào hố sâu tiêu cực.

Tôi mệt mỏi lắm.

Mệt đến mức chỉ muốn dựa vào Tạ Sơ Ngôn một chút.

Dù chỉ một ngày thôi, cho tôi một chỗ để đậu cánh mệt mỏi, rồi chờ mặt trời lên, lại dang cánh bay tiếp về phía cái chết.

Tôi ôm chầm lấy Tạ Sơ Ngôn, rúc đầu vào ngực anh.

Khóc nấc thành tiếng.