Chương 4 - Một Lần Cuối Anh Còn Nhớ Không

Nhìn bộ đồ bệnh nhân phập phồng trong gió, lại nghĩ đến tóc dưới mũ ngày càng thưa thớt.

Nãy còn dám cứng miệng, giờ thì chỉ thấy chột dạ.

Mặt tôi dày cỡ nào mà nói ra mấy lời kêu anh quay về.

“Mạnh Đình Nguyệt,” Tạ Sơ Ngôn bỗng dừng lại, “chơi tôi vui lắm sao? Yêu trong mắt cô rẻ mạt thế à?”

Anh giận rồi.

Tôi nhận ra.

“Tôi không chơi anh…” tôi ngượng ngùng cúi đầu, “nãy chỉ vì cãi nhau thôi, lần sau không vậy nữa. Làm anh khó xử, xin lỗi…”

Hồi trước tôi luôn rất nhạy với tâm trạng của Tạ Sơ Ngôn.

Trước khi anh kịp giận, tôi đã cười tươi mà xin lỗi.

Nhưng lần này tôi không cười nổi.

Không chỉ không cười nổi mà mắt còn bắt đầu ngân ngấn nước.

Tạ Sơ Ngôn nói: “Tôi với Nhan An đúng là chuẩn bị đính hôn, nhưng đó là ý của ba cô ta thôi.”

Anh đi vòng tới trước mặt tôi, ngồi xuống ngang tầm mắt.

Đôi mắt nhạt màu của anh như dồn ép tôi.

“Hôm nay là tôi bảo cô ta tới. Mấy lời khó nghe đó, cũng là tôi kêu cô ta nói.”

Bị anh nhìn gần như vậy, trong lòng tôi bất chợt bốc lên giận và ấm ức.

Rõ ràng tôi đã khổ sở thế này, gần đất xa trời rồi mà còn bị anh ép tới cùng.

“Tôi thật sự chúc mừng anh đấy,” tôi chua chát nói, “nếu không bị tôi đá, anh còn làm sao làm rể vàng của viện trưởng.”

“Đúng,” Tạ Sơ Ngôn gằn giọng, “nên tôi mới nói cô ngu hết thuốc chữa.”

“Tạ Sơ Ngôn! Tôi không muốn cãi nhau, tôi… tôi mệt, tôi muốn nôn.”

Mắt tôi đỏ lên, nước mắt rớt lộp bộp: “Chuyện năm đó, tôi xin lỗi. Tôi không nên làm tổn thương anh, không nên làm nhục anh trước mặt mọi người. Là tôi sai, anh có thể… tha cho tôi được không?”

Tạ Sơ Ngôn bóp chặt vai tôi, cúi đầu hít sâu một hơi rồi ngẩng lên nhìn tôi.

“Cô nghĩ tôi để ý chuyện đó à?”

“Hả?”

Anh mắt cũng đỏ lên, nắm tay tôi đưa lên chạm vào cổ áo blouse của anh.

Vải dày và thô ráp cứa vào tay.

“Tôi đã đi con đường này rồi, Mạnh Đình Nguyệt, cô nghĩ tôi quan tâm bị cô làm nhục à? Cô tưởng tôi không biết vì sao cô chia tay tôi sao?”

Đáng ra Tạ Sơ Ngôn sẽ học toán, giờ lại làm bác sĩ.

Anh vứt bỏ nguyện vọng yêu thích, giờ đứng ở đây, trước mặt tôi.

Ánh mắt chất đầy ấm ức sắp tràn ra.

Anh hỏi tôi: “Tôi đã chịu khổ nhiều năm để tới được bên cô,凭 gì cô chỉ cần nói ‘tha cho tôi’ là tôi phải biến mất?”

Tôi sững sờ.

“Cái đợt tuyển tình nguyện viên thử thuốc đó…”

“Là tôi nhờ lớp trưởng gửi cho cô.”

Ánh mắt Tạ Sơ Ngôn sáng rực: “Tôi biết chắc cô sẽ tham gia.”

Đầu óc tôi hỗn loạn.

Chuyện năm đó tôi chỉ kể cho lớp trưởng.

Và nhờ anh ấy giữ kín.

Chẳng lẽ chính anh ấy đã nói cho Tạ Sơ Ngôn?

Gió thổi mạnh hơn.

Xa xa có y tá gọi tôi về.

Tạ Sơ Ngôn đứng lên, ép cảm xúc xuống, buông giọng bất cần:

“Mạnh Đình Nguyệt, cô đang bệnh nên tôi không cãi với cô, nhưng đừng hòng dứt khỏi tôi.”