Chương 6 - Một Lần Cuối Anh Còn Nhớ Không
9
Kết thúc đợt hóa trị thứ hai, cân nặng tôi xuống mức thấp kỷ lục.
Xui xẻo thêm nữa, chủ nhà bất ngờ gọi điện nói con trai sắp cưới, không cho thuê nhà nữa.
Ông ta trả tôi tiền vi phạm gấp đôi, bắt tôi hai ngày phải tìm chỗ ở mới.
Tôi đang cãi nhau với chủ nhà thì Tạ Sơ Ngôn ngồi ngay bên cạnh.
Anh cau mày nói: “Muốn tôi nói chuyện với ông ta không?”
Tôi cúp máy: “Không cần đâu, tiền vi phạm hợp đồng cũng khá cao, đủ cho tôi tìm nhà mới rồi.”
Bao năm nay tôi vì chữa bệnh mà chạy hết chỗ này sang chỗ khác, không ở cố định, sớm quen với mấy chuyện này rồi.
“Chuyển qua chỗ tôi đi.”
“Hả?”
Tạ Sơ Ngôn lảng mắt đi chỗ khác: “Gần bệnh viện, tiện khám bệnh.”
Một đứa vốn nói năng tự nhiên như tôi mà cũng lắp bắp “Ờ… vậy có phiền anh không—”
“Không phiền.”
Thế là tôi cứ thế mà dọn qua căn hộ của Tạ Sơ Ngôn.
Một khu chung cư gần bệnh viện, cũng khá ổn.
Nhà không lớn lắm nhưng bố cục đẹp, rộng rãi.
So với căn trọ cũ của tôi thì hơn gấp mấy lần.
Tạ Sơ Ngôn phải đi làm, đưa mật mã cửa cho tôi.
“Đồ cứ để công ty chuyển nhà đặt ở phòng khách, tối tôi về dọn.”
Tôi đứng giữa phòng, gãi đầu.
Không ngờ mình lại “sống chung” với Tạ Sơ Ngôn như vậy.
Lần đầu đặt chân vào không gian riêng của anh, tôi hơi ngại ngùng.
Không dám nhìn ngang ngó dọc, chỉ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.
Tôi hỏi: “Tôi ngủ phòng nào?”
“Đâu cũng được.”
“Hả?”
Anh bận bịu công việc, chẳng buồn trả lời thêm.
Tôi đành cứng mặt bước vào phòng bên phải.
Bộ ga giường xanh đậm.
Rèm cửa màu xám cản sáng.
Trên bàn để sạc đồng hồ không dây.
Tủ quần áo trong suốt treo đầy áo sơ mi của Tạ Sơ Ngôn.
… Là phòng ngủ chính.
Tôi vội đóng cửa lại, mở căn còn lại rồi kéo vali của mình vào đó.
Trời dần tối.
Tôi nấu cơm xong, dọn bát đũa đầy đủ, ngồi chờ ở bàn ăn.
Không biết từ lúc nào đã ngủ gục luôn.
Tạ Sơ Ngôn mở cửa bước vào, tôi đang úp mặt ngủ mơ trên bàn.
Bộ tóc giả lệch lạc trên đầu, như sắp rớt xuống.
Khi anh đến gần tôi giật mình tỉnh dậy.
“Anh về rồi!”
“Ừ.”
Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt Tạ Sơ Ngôn nhìn tôi so với ở bệnh viện còn nóng rực hơn.
Tôi hoảng hốt chỉnh lại tóc giả, đứng bật dậy: “Tôi ăn rồi… tôi đi ngủ trước đây.”
Ánh mắt anh thu lại, giọng trầm thấp: “Ừ. Tôi bận, lần sau đừng đợi.”
“Biết rồi.”
Tôi vội vã chui tọt về phòng khách.
Đứng trước gương chỉnh tóc giả, hối hận không thôi.
Đây là bộ tôi thích nhất, vừa nãy hình như bị lệch rồi.
Anh ấy có thấy đỉnh đầu trọc của tôi không chứ?
Tôi nghiến răng tháo tóc giả xuống.
Mặt xị xuống thở dài.
Từ bé tôi đã thích làm đẹp, đặc biệt mê chăm sóc tóc, hồi đi học tóc dài đến tận eo, đen bóng mượt mà.
Vài năm trước chưa tái phát, tóc vẫn còn dày và đen.
Giờ trong gương chỉ còn mớ tóc lưa thưa chẳng cười nổi.
Xấu chết đi được.
Mới hóa trị lần thứ hai thôi.
Thêm mấy lần nữa chắc phải cạo trọc luôn.
Cộc cộc cộc…
Là Tạ Sơ Ngôn gõ cửa.
“Đồ dùng vệ sinh để trong nhà tắm, có ra rửa mặt không?”
Tôi tắt đèn, chui vào chăn ngay: “Không, tôi ngủ rồi.”
Bên ngoài im lặng hẳn.
Anh đứng ở cửa một lúc rồi rời đi.
Tôi đợi đến nửa đêm, khi ánh sáng cuối cùng ngoài phòng khách tắt hết, mới nhón chân bước ra chuẩn bị đi rửa mặt.
Ai ngờ vẫn có ánh đèn mờ từ phòng khách hắt tới.
Tạ Sơ Ngôn vẫn ngồi trên ghế sofa.
Xung quanh chất đầy tài liệu.
Cái đèn bàn nhỏ hắt ánh sáng lên mặt anh.
Anh nhìn thấy tôi lấm lét ló đầu ra, không đội tóc giả.
Tôi đứng đơ tại chỗ, không biết nên đóng cửa giả vờ chết hay bước ra rửa mặt như không có gì.
Tạ Sơ Ngôn đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi về phía tôi.
“Tôi… tôi mới ngủ dậy, chuẩn bị đi rửa mặt—”
“Đừng nhúc nhích.”
Tạ Sơ Ngôn nắm lấy tay tôi đang che đầu, ép tôi dựa vào tường, hơi thở ấm nóng phủ lên mặt tôi.
Anh cúi xuống hôn tôi.
Cơ thể tôi run lên, tim đập loạn xạ không kiểm soát được.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Bóng anh che kín chút ánh sáng cuối cùng.
Trong không gian mờ tối, thính giác trở nên vô cùng nhạy bén.
Tiếng thở của chúng tôi quấn lấy nhau.
Môi lưỡi chạm nhau.
Tôi nghe được tiếng áo sơ mi của Tạ Sơ Ngôn cọ vào tóc mình.
Nghe được tiếng anh nuốt nước bọt và nhịp tim đập ngày càng mạnh.
Chúng tôi hôn rất lâu.
Lâu đến mức tôi bắt đầu không thở nổi.
“Em đang trốn tôi à?”
Tôi theo phản xạ cúi đầu, nhưng nghĩ tới đỉnh đầu trọc sẽ lộ ra trong tầm mắt anh, lại vội ngẩng lên: “Ai thèm trốn anh chứ? Tự luyến.”
Tạ Sơ Ngôn khẽ xoa tóc tôi, trong mắt phản chiếu hình ảnh của tôi: “Ừ, thế này nhìn thuận mắt hơn nhiều.”
“Thế nào?”
“Không đội tóc giả.”
Anh cọ nhẹ mũi tôi, giọng dịu dàng: “Sớm đã muốn hôn em rồi, chỉ vì thấy em cứ lo tóc giả nên không dám động.”
Tôi quay mặt đi, bất cần nói: “Đừng nhìn nữa, xấu chết.”
“Không xấu, rất đẹp.”
“Xạo.”
Tạ Sơ Ngôn nắm tay tôi kéo vào nhà tắm.
“Lúc nãy tôi có chuyện muốn nói.”
Anh bật đèn lên, đồ dùng trên bồn rửa hiện rõ mồn một.
Chỗ dễ thấy nhất là một cái tông đơ điện.
Anh nhìn tôi trong gương hỏi: “Em biết cạo đầu không?”
Tôi cắn môi: “Tôi còn chưa muốn cạo… ít ra giờ vẫn còn tóc.”
Tạ Sơ Ngôn đưa tông đơ cho tôi: “Tôi nói là, em giúp tôi cạo.”
“Anh điên à?”
Tôi nhìn mái tóc dày đen của anh, cau mày chặt lại, đầu óc không kiểm soát được mà tưởng tượng cảnh Tạ Sơ Ngôn trọc đầu.
Dù không xấu nhưng trông… lạ lạ.
Anh tự lôi một cái ghế thấp ra ngồi: “Tôi còn trẻ quá, tôi muốn để bệnh nhân tin tưởng.”
Tiếng tông đơ cắm điện vang lên ù ù.
Mắt tôi cay xè, gắng nhịn không khóc.
“Không muốn.”
Anh rõ ràng là muốn cùng tôi.
Tạ Sơ Ngôn khẽ cười, nắm chặt cổ tay tôi.
“Đừng sợ, lại đây.”
Tay anh rất vững vàng.
Tiếng rung của tông đơ vang lên, tóc của Tạ Sơ Ngôn rơi đầy trên sàn.
Anh thật sự chẳng tiếc chút nào.
Cạo sạch không chừa một sợi.
Tôi nhìn anh trong gương, bĩu môi: “Đúng là phản tác dụng, anh nhìn còn trẻ hơn, như thực tập sinh mới vào viện ấy.”
Tông đơ bị anh vứt sang một bên.
Tạ Sơ Ngôn đứng dậy, nhìn mắt tôi đỏ hoe, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi.
“Cạo trọc thì ngày nào cũng có thể dính lấy em, tôi thấy rất ổn.”
“Đến khi em cạo đầu cho tôi, em sẽ không còn giận tôi nữa, vì em cũng đã cạo tôi rồi.”
Tôi không nhịn được, vừa khóc vừa cười.
“Vậy tôi cũng sẽ giận anh đấy!”
Gương phản chiếu hai gương mặt.
Một mặt mếu máo, ướt nước mắt mà cười rất ngốc.
Một mặt cười tươi, ánh mắt dịu dàng cưng chiều.
Anh ôm vai tôi, nói:
“Được, cứ dính lấy tôi đi, mắng tôi thế nào cũng chịu.”