Trước ngày con gái lấy chồng, nó tìm đến tôi, vừa mở miệng đã nói muốn năm trăm vạn làm của hồi môn — gần mười tám tỷ đồng.
“Mẹ, nhà anh ấy trọng thể diện lắm, của hồi môn ít thì con không ngẩng đầu lên nổi.”
Trước mặt tôi là cuốn sổ chi tiêu dày cộp — nào là nhà tân hôn, trang trí nội thất, quà hồi lễ, từng con số khoanh đỏ chói mắt khiến tôi nhìn mà nhức nhối.
Đằng sau đám cưới xa hoa lộng lẫy ấy, là tôi vét sạch tiền tiết kiệm cả đời, thậm chí còn phải vay thêm nợ.
Trên sân khấu, con gái tôi cười rạng rỡ đọc lời thề nguyện.
Dưới khán đài, mẹ chồng nó nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc sáng bóng trên tay, quay sang tôi cười nói:
“Con gái bà thật hiếu thảo, cái vòng này không rẻ đâu nhé.”
Tôi chỉ gượng cười, trong lòng lại thấy trống rỗng.
Không ai biết, để có được ngày hôm đó, tôi đã bán cả căn hộ nhỏ mình đang ở, chỉ để đổi lấy chút “thể diện” cho nhà con gái.
Bình luận