Chương 8 - Món Quà Của Người Mẹ
Lý Thúy Hoa sợ đến tái mặt, giọng run run: “Bà thông gia, tôi… tôi không cố ý đâu! Xin bà tha cho tôi lần này đi!”
Tôi lạnh lùng nói: “Làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Bà sống ngần này tuổi rồi mà vẫn không hiểu đạo lý đó sao?”
Nghe vậy, bà ta như sực nhớ ra điều gì, vội ngẩng đầu cầu xin: “Bà thông gia, Vũ Linh đang mang thai đó! Nếu tôi bị bắt thì sau này cháu ngoại của bà sẽ không được thi công chức đâu!”
Tôi nhếch môi cười khẩy: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với Trương Vũ Linh rồi. Tôi không phải mẹ nó, cũng chẳng phải thông gia của bà, càng chẳng có cháu ngoại nào hết.”
Nói rồi, tôi phủi nhẹ lớp bụi tưởng tượng trên áo, bình thản đứng nhìn.
Cuối cùng, cảnh sát còng tay Lý Thúy Hoa và đưa bà ta lên xe.
Bà ta bị tạm giam 15 ngày vì tội gây rối trật tự công cộng và vu khống người khác.
Khi nhà Chu Bân biết chuyện, lập tức nháo nhào như ong vỡ tổ.
Cả đêm điện thoại của tôi đổ chuông liên tục. Tôi chẳng buồn nói gì, chỉ gửi thẳng cho họ đoạn video ghi lại toàn bộ sự việc, rồi nhắn thêm:
“Nếu còn dám quấy rối tôi thêm lần nào nữa, thì sẽ không chỉ là tạm giam 15 ngày đâu.”
Vụ kiện sau đó cũng kết thúc. Tôi lấy lại được căn nhà của mình, còn Trương Vũ Linh và chồng cô ta thì phải chuyển ra ở nhà thuê, lặng lẽ, nhục nhã, chẳng còn ai thương hại nữa.
Ba tháng sau, tôi mới lại nghe tin về hai vợ chồng họ.
Trong những lời bàn tán của hàng xóm, tôi biết Trương Vũ Linh và Chu Bân đã ly hôn.
Chu Bân chê cô ta vì mất nhà, lại thêm chuyện mẹ mình bị tạm giam, hai vợ chồng ngày nào cũng cãi nhau, cuối cùng tan vỡ.
Nghe những tin ấy, tôi chỉ cảm thấy như đang nghe câu chuyện của một người xa lạ.
Nhưng tôi không ngờ, Trương Vũ Linh lại quay về tìm tôi một lần nữa.
Cô ta đứng trước cửa nhà, tóc rối bù, quầng thâm mắt nặng, môi tái nhợt, người mặc toàn quần áo cũ tôi mua cho cô ta mấy năm trước.
Thấy tôi mở cửa, mắt cô ta lập tức đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
“Mẹ, con và Chu Bân ly hôn rồi… Con phải làm sao bây giờ?”
Tôi nhìn xuống bụng cô ta — hơi nhô lên một chút, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Đứa trẻ đó nếu được sinh ra, chắc chắn sẽ phải chịu đủ điều tiếng, mà Trương Vũ Linh lại chẳng phải người mẹ đủ năng lực để nuôi con.
Tôi khẽ thở dài, lắc đầu nói:
“Giữa chúng ta bây giờ không còn quan hệ gì nữa. Cô đến tìm tôi cũng vô ích thôi.”
Nghe vậy, nước mắt cô ta trào ra, rơi lã chã:
“Mẹ, con xin lỗi… Trước đây con ngu ngốc, con không biết điều. Mẹ tha cho con được không?”
Tôi cau mày, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lẽo:
“Trương Vũ Linh, cô sắp ba mươi rồi, không còn là trẻ con nữa. Cô phải học cách chịu trách nhiệm với những gì mình làm.”
Tôi lại thở dài một hơi, nói chậm rãi:
“Bây giờ thai còn nhỏ, hãy bỏ nó đi.”
“Nhưng…” — cô ta do dự, ánh mắt hoang mang.
“Cô giờ chẳng còn gì trong tay. Nghĩ mà xem, cô có thể nuôi nổi một đứa trẻ không?”
Cuối cùng, tôi đưa cô ta đến bệnh viện gần đó, cùng cô ta làm thủ thuật phá thai.
Tôi đứng nhìn cô ta nằm trên giường bệnh, mặt trắng bệch, cơ thể yếu ớt, trong lòng thoáng có chút xót xa.
Nhưng thứ xót xa ấy chỉ là lòng trắc ẩn dành cho một người xa lạ, chứ không còn là tình cảm của một người mẹ.
Thấy cô ta không sao, tôi quay người định rời đi.
Phía sau, giọng cô ta run run vang lên:
“Mẹ, cảm ơn mẹ… Trước đây con quá ngu ngốc, cứ nghĩ tất cả những gì mẹ làm cho con đều là điều đương nhiên. Bây giờ con hiểu rồi, trên đời này chỉ có mẹ thật lòng đối tốt với con. Mẹ có thể cho con thêm một cơ hội không? Từ nay con sẽ thật lòng hiếu thuận với mẹ.”
Hai mươi năm trước, cô bé ấy cũng từng nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo như thế, nói:
“Mẹ ơi, sau này con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ, sẽ mua cho mẹ căn nhà to nhất, để mẹ ăn ngon mặc đẹp cả đời.”
Câu nói năm xưa và hình ảnh trước mắt chồng lên nhau — chỉ là tôi biết, mọi thứ đã khác xưa rồi.
Cô ta không còn là đứa bé ngây thơ, hiền lành năm nào nữa.
Không một người mẹ nào lại không yêu thương con mình — dù cô ta không phải máu mủ, tôi vẫn tự tay nuôi lớn từng chút một.
Nhưng tôi cũng biết rõ, nếu tôi tha thứ lần nữa, thứ chờ đợi tôi chỉ là một cơn ác mộng lặp lại không hồi kết.
Tôi khẽ lắc đầu, không nói gì thêm, quay người rời khỏi bệnh viện.
Từ hôm đó trở đi — Tôi chỉ sống cho chính mình.
【Toàn văn hoàn】