Chương 4 - Món Quà Bất Ngờ Từ Trái Tim
“Tôi cứ nghĩ là mình đã thể hiện rất rõ ràng rồi.” – Tôi khẽ nói.
Anh sững người hai giây: “Ý em là… cơm hộp, rồi cả chuyện rủ anh đi chơi nữa? Không phải em chỉ là…”
Giọng nói của anh nhỏ dần.
“Đúng vậy.” – Tôi cay sống mũi – “Nếu anh không có tình cảm với tôi, thì sao lại nhận cơm hộp tôi mang mỗi ngày? Anh cũng thích tôi đúng không, Lục Phong?”
“Em hiểu lầm rồi, thư ký Doãn, anh thật sự không có ý đó với em!”
“Nhưng anh…” – Giọng tôi run rẩy, nước mắt không thể kìm lại mà tuôn rơi.
“Hiểu rồi.” – Tôi cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa đau lòng, đứng dậy định rời đi.
Nhưng ngay giây sau, tôi lại va vào một vòng ngực rắn chắc, loạng choạng suýt ngã.
Một cánh tay ôm lấy eo tôi. Mùi hương quen thuộc len vào cánh mũi. Tôi nhòe mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, mãi một lúc mới nhận ra: “Tổng giám đốc Hình…”
11
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi, môi mím chặt, cả người toát ra khí lạnh.
Tôi mím môi, đẩy anh ra, quay đầu chạy đi.
Phía sau mơ hồ vang lên tiếng hét:
“Không phải đâu anh! Nghe em giải thích đã!!!”
Hôm sau.
Tôi đến công ty với đôi mắt sưng húp.
Phó giám đốc bộ phận Marketing – Chu Hoài Nam, người luôn thân với tôi – ngạc nhiên nhìn tôi: “Thư ký Doãn, cô… có chuyện gì sao?”
“Không có.” – Tôi lắc đầu, không biểu cảm bước ngang qua anh.
“Có chuyện gì cần giúp, nhất định phải nói với tôi nhé!” – Chu Hoài Nam gọi với theo, giọng to đến mức khiến không ít đồng nghiệp ngoảnh đầu nhìn.
Anh ta xưa nay luôn to tiếng như vậy, tôi đã quen rồi. Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn cúi đầu lặng lẽ rời khỏi.
Về đến bàn làm việc, ánh mắt tôi vô thức liếc về phía chỗ của Lục Phong.
Mắt tôi lại bắt đầu mờ đi vì nước.
Tại sao không thích tôi mà vẫn nhận cơm tôi mang mỗi ngày?
Tại sao không thích tôi mà lại đồng ý đi ăn tối cùng?
Tại sao không thích tôi mà lại luôn bên cạnh an ủi, động viên khi Tổng giám đốc lạnh nhạt với tôi?
Có lẽ, trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một đồng nghiệp thân thiện.
Chính tôi là người đã ảo tưởng quá nhiều.
Tôi mở máy tính, buộc mình phải tập trung toàn bộ vào công việc.
Cả buổi sáng bận rộn, đến khi có chút rảnh tay, tôi mới nhận ra – hôm nay Lục Phong không hề đến công ty.
Hả?
Tôi đâu thấy anh ấy xin nghỉ? Hay vì ngại gặp tôi nên trốn luôn rồi?
Nghĩ tới đây, khoé mắt tôi lại nóng lên.
“Trợ lý Lục! Trợ lý Lục!”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng la quen thuộc của Chu Hoài Nam.
Một đồng nghiệp tên Tiểu Lý đáp lại: “Phó giám đốc Chu, Trợ lý Lục đi công tác ở châu Phi rồi ạ, chắc tuần này không về đâu.”
“Cái gì? Hahaha, sao lại mò tới cái nơi khỉ ho cò gáy đó vậy, làm phật lòng Tổng giám đốc à?” – Chu Hoài Nam bật cười khoái chí.
Tiểu Lý cũng cười theo: “Cái đó thì em cũng không rõ lắm.”
12
Sau hai ngày tăng ca căng thẳng, cảm xúc buồn bã trong tôi cũng nguôi ngoai phần nào.
Nhiệm vụ mà Tổng giám đốc giao trước đó tôi đã hoàn thành hết. Gần đây anh ấy cũng không giao thêm việc gì mới cho tôi.
Tính ra thì đã ba ngày tôi không gặp anh ấy.
Trước đây ngày nào cũng gặp 2 – 3 lần, còn giờ thì một lần cũng không. Thay vào đó, người anh gọi toàn là Linda.
Cuối tuần, mẹ tôi – bà Cúc Như – lại sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt.
Kết quả vẫn là: đối phương không hài lòng với ngoại hình của tôi, cho rằng mũi tôi không cao, sẽ ảnh hưởng đến gen di truyền đời sau.
Tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào ứng phó, buổi xem mắt kết thúc chóng vánh, mỗi người một ngả.
Kết quả, vừa bước ra khỏi nhà hàng trong trung tâm thương mại thì tôi đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Lục Phong… cùng với một cô gái cao ráo, quyến rũ, ăn mặc nóng bỏng đang khoác tay anh ấy.
Đầu tôi như nổ tung.
Anh ấy đang hẹn hò sao?
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, mặt trắng bệch nhìn cảnh trước mắt. Tôi muốn rời đi, nhưng toàn thân như bị đông cứng, không thể nhúc nhích.
Thì ra, trợ lý Lục – người luôn ấm áp, dễ gần và đáng yêu – lại thích kiểu phụ nữ như vậy.
Tôi hoảng hốt quay người định rời đi thật nhanh.
“Thư ký Doãn!” – Một giọng nam ấm áp quen thuộc vang lên phía sau lưng.
Vì quá căng thẳng, tôi vấp chân và ngã nhào xuống đất.
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn biến mất khỏi thế gian…
“Thư ký Doãn!” – Lục Phong vội vàng đỡ tôi dậy, giọng đầy lo lắng – “Em không sao chứ?”
Mũi tôi cay xè, nước mắt đã dâng lên khóe mắt mà tôi biết rõ nó không đến từ cơn đau.
Tôi khẽ lắc đầu, cố gắng đứng vững, nhưng cổ chân chợt đau nhói khiến tôi khụy xuống lần nữa.
“Em chờ chút, anh gọi xe cứu thương rồi.”
Tôi cắn môi: “Không cần đâu, em tự đi được…”
“Không sao đâu.” – Cô gái quyến rũ bên cạnh mỉm cười đúng lúc, nụ cười tươi rói, khí chất dịu dàng đĩnh đạc – “Dù sao chúng tôi cũng không vội.”
Mười mấy phút sau.
Xe cứu thương chưa đến, nhưng tôi lại thấy… Tổng giám đốc Hình.
13
“Anh à, thư ký Doãn bị trật chân, phiền anh đưa cô ấy đến bệnh viện giúp em nha.”
Anh?
Tôi ngơ ngác nhìn Hình Mẫn Giang và Lục Phong.
Lục Phong mỉm cười hiền hòa: “Thư ký Doãn, Tổng giám đốc Hình là anh họ của tôi.”
Rồi anh khoác tay ôm eo cô nàng quyến rũ kia: “Em còn có việc, chuyện của thư ký Doãn nhờ anh nhé, anh họ!”
“……”
Tôi đứng đơ người nhìn bóng lưng Lục Phong dứt khoát quay đi, tay còn vẫy vẫy, đành cứng mặt quay sang nhìn Tổng giám đốc Hình.
“Tổng giám đốc Hình, thật ra em không sao đâu, nếu anh đang bận thì không cần phiền đến anh.”
Gương mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Không sao, tôi ở gần đây. Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Tôi cắn môi: “Vâng… làm phiền anh rồi.”
Anh đặt tay lên cổ tay tôi, giọng nói vẫn mang vẻ cứng rắn, đặc trưng của anh: “Đi được không?”
Tôi gật đầu.
Nhưng khi vừa nhấc chân, cơn đau ở cổ chân khiến tôi rít lên, theo phản xạ tôi siết lấy tay anh.
Chợt nhận ra hành động của mình, tôi vội buông ra: “Xin lỗi Tổng giám đốc…”
Hình Mẫn Giang nghiêng đầu liếc tôi một cái. Gương mặt vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại không hề lạnh lẽo: “Đau lắm à?”
Tôi lúng túng gật đầu.
“A –”
Cả cơ thể tôi đột nhiên bị bế bổng lên, khiến tôi hoảng sợ hét lên, theo bản năng vòng tay ôm chặt cổ anh như thể bám được cọng rơm cứu mạng.
“Tổng giám đốc! Anh… anh thả em xuống đi!”
“Em định đi cà nhắc như vậy đến bao giờ?”
“……”
Ánh mắt mọi người xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía chúng tôi.
Tổng giám đốc Hình vốn đã rất nổi bật, giờ lại bế tôi đi ngang qua khiến không ít người tụ tập lại nhìn.
Nhưng nếu vùi mặt vào ngực anh ấy thì lại quá thân mật…
May mà thang máy gần đó, từ đó đến bãi đỗ xe cũng không xa.