Chương 3 - Món Quà Bất Ngờ Từ Trái Tim
Tổng giám đốc Hình gọi tôi vào văn phòng.
Khi tôi gõ cửa bước vào thì thấy anh đang nói chuyện với Trợ lý Lục.
Tôi không tiện chen vào, liền đứng yên một bên chờ đợi.
Hình Mẫn Giang nói: “Trợ lý Lục, cậu thấy cô Hà Duệ thế nào?”
Lục Phong đáp: “Giám đốc Hà rất tốt.”
Hình Mẫn Giang gật đầu: “Ừ, vậy lát nữa rảnh thì hai người hẹn nhau ăn bữa cơm đi.”
Tôi nhíu mày, quay đầu nhìn Trợ lý Lục.
Lục Phong cũng quay sang nhìn tôi: “……”
Hình Mẫn Giang liếc nhìn Lục Phong: “Còn gì nữa không?”
Lục Phong ngập ngừng: “Tôi… không có…”
Hình Mẫn Giang thản nhiên nói: “Tôi định mấy hôm nữa về thăm dì, Trợ lý Lục, cậu chuẩn bị giúp tôi một món quà nhé.”
Lục Phong: “… Được rồi.”
Sau khi Trợ lý Lục rời đi, tôi cố gắng kiềm chế cảm giác không vui trong lòng: “Tổng giám đốc, anh gọi tôi có việc gì ạ?”
Hình Mẫn Giang: “Ừ, lịch trình chiều nay của tôi là gì?”
…
Việc này vốn dĩ tôi đều gửi vào mỗi sáng đúng giờ. Sao hôm nay lại hỏi lại?
Tuy hơi lạ, nhưng tôi vẫn nhanh chóng báo cáo lại đầy đủ lịch trình buổi chiều của anh.
Cuối cùng, tôi thử thăm dò: “Tổng giám đốc, có cần em gửi lịch trình cho anh sớm hơn không ạ?”
Anh im lặng hai giây rồi nói: “Không cần, cô ra ngoài đi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
8
Ra khỏi văn phòng, ánh mắt tôi lại rơi vào Trợ lý Lục – người đang chăm chú làm việc.
Tôi mím môi, cầm hộp cơm trưa hôm nay mang tới cho anh.
Anh vẫn như mọi ngày, vui vẻ nhận lấy và nở nụ cười ấm áp với tôi.
Tôi do dự rồi lên tiếng: “Trợ lý Lục, anh thật sự sẽ đi ăn cùng chị Hà Duệ sao?”
Anh bật cười khẽ: “Đương nhiên là không rồi.” – Sau đó ánh mắt có phần trêu chọc nhìn tôi – “Anh ấy chỉ sợ ai kia ghen nên mới cố tình giải thích đấy.”
“Ồ…” – Trong đầu tôi chỉ còn vang vọng câu ‘đương nhiên là không’, những buồn bực trong lòng bỗng chốc tan biến hết. “Vậy… em đi làm tiếp đây.”
Anh gật đầu, mỉm cười.
Tôi thấy lòng ngọt ngào lạ kỳ, bước chân cũng nhẹ tênh khi quay lại bàn làm việc.
Nhưng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Tổng giám đốc Hình lại gọi tôi vào phòng.
Anh đẩy nhẹ ly cà phê về phía tôi bằng đôi tay thon dài trắng trẻo, ánh mắt lần này không còn lạnh lùng như thường lệ, ngược lại có một chút dịu dàng mà tôi không thể gọi tên được:
“Thư ký Doãn, giúp tôi pha ly cà phê. Cảm ơn.”
“Được rồi.”
Khi tôi mang cà phê vào, anh liếc nhìn tôi một cái rồi tiện miệng hỏi:
“Hôm nay có bận không?”
“…” – Tôi ngẫm nghĩ lựa lời: “Vẫn như mọi ngày ạ.”
“Không có gì nữa.”
“Vậy em ra ngoài trước nhé, Tổng giám đốc Hình.”
Vừa xoay người rời đi, tôi lại nghe thấy anh khẽ “Ừm” một tiếng nơi cổ họng.
“……”
Tổng giám đốc hôm nay thật kỳ lạ.
9
Lại thêm nửa tháng trôi qua.
Mối quan hệ giữa tôi và Lục Phong ngày càng thân thiết hơn.
Gần ba tháng nuôi dưỡng tình cảm, tôi quyết định tối nay sẽ tỏ tình với anh ấy.
Vì không muốn khiến anh ấy thấy quá đột ngột – lỡ như anh không có tình cảm với tôi thì cũng tiện từ chối sớm, giữ được thể diện cho cả hai.
Vì vậy, tôi dùng một cách nói gần như là ám chỉ để rủ anh ra ngoài.
“Trợ lý Lục, em đang thích một người đã lâu… Em muốn tỏ tình với người đó.”
Vừa dứt lời, Lục Phong lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng rực: “Em nói gì cơ?”
Tôi siết chặt lòng bàn tay đã hơi ướt mồ hôi: “Em muốn tập dượt trước lời tỏ tình. Anh có thể… giúp em được không?”
“Giúp kiểu gì? Nghe em tỏ tình thử một lần à?” – Lục Phong nhìn tôi, ngạc nhiên đầy phấn khích.
“Ừm…” – Tôi gật nhẹ đầu.
Nhìn biểu cảm của anh, trái tim tôi đang treo lơ lửng cũng dần nhẹ nhõm.
Lục Phong cười khẽ, bỗng ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Thật ra em không cần luyện tập gì đâu, cứ tỏ tình trực tiếp là được. Đảm bảo thành công!”
Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai, khiến tôi tê tê ngứa ngứa, mặt lập tức đỏ bừng.
“Vậy tối nay…”
“Yên tâm, cứ để anh lo!”
“Vâng.” – Khóe môi tôi không kiềm được mà cong lên hạnh phúc.
10
Đèn hoa vừa lên, phố xá xe cộ đông đúc.
Trong một nhà hàng cao cấp, trên bàn đã bày sẵn bó hoa hồng tươi mà tôi đặt trước.
Tôi khẽ hít một hơi sâu: “Lục Phong, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Hửm?” – Lục Phong không ngẩng đầu, vẫn đang bận trả lời tin nhắn: “Vậy là bắt đầu luôn à? Ơ… Hay là mình ăn xong rồi hãy nói nha?”
“…Cũng được.”
Bữa ăn gần kết thúc, tôi đã xây dựng tâm lý suốt buổi.
“Lục Phong, em… em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ, nói đi.”
Ánh mắt anh như đang nhìn tôi, nhưng cũng như đang nhìn phía sau tôi, môi còn vương nụ cười nhẹ.
“Em thích anh!”
Tôi lấy hết dũng khí, từng chữ từng lời đều rõ ràng: “Từ ngày anh bước chân vào công ty, em đã chú ý đến anh rồi…”
“Khoan đã—” – Lục Phong sững người – “Từ ngày vào công ty? Nếu anh nhớ không nhầm thì em mới vào cách đây hai năm mà?”
“Ừ đúng rồi.” – Tôi mỉm cười – “Anh mới vào cách đây năm tháng thôi, rõ ràng là vào sau em mà.”
“……..” – Lục Phong há hốc mồm – “Không phải chứ thư ký Doãn!!!”
Anh trừng mắt nhìn tôi: “Em… Em lấy anh làm người đóng vai để tập tỏ tình đúng không!?”
“Cái gì?” – Tôi nghiêm túc nhìn anh – “Lục Phong, thật ra người em thích… luôn là anh.”
“………”
“Thư ký Doãn!”
“Em đang đùa anh à?”
Nhìn vẻ mặt như gặp đại địch của anh ấy, trái tim tôi như rơi từng chút một vào hầm băng.