Chương 5 - Món Quà Bất Ngờ Từ Trái Tim
14
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hình Mẫn Giang đưa tôi về nhà.
Chung cư nhà tôi là dạng tòa nhà thấp tầng, chỉ có 6 tầng, nhà tôi ở tầng 4 và không có thang máy.
Chiếc Pagani sang trọng đỗ dưới tòa nhà trông hoàn toàn lạc lõng giữa khu dân cư giản dị.
Tôi cà nhắc bước xuống xe, đang định cúi đầu cảm ơn thì anh ấy cũng mở cửa bước xuống, đi về phía tôi.
“Anh đưa em lên.”
Giọng anh ấy không cho phép bất kỳ sự từ chối nào.
Tôi lập tức lắc đầu: “Không sao đâu ạ, em đi chậm một chút là được.”
Lông mày anh ấy nhíu lại: “Thư ký Doãn, em quên bác sĩ đã nói gì rồi à? Hay là em định ngày mai xin nghỉ bệnh? Hử?”
Áp lực quá lớn khiến tôi lập tức câm nín, cảm giác chẳng khác nào lúc mắc lỗi trong công việc và bị anh nghiêm khắc phê bình.
“Nhà em ở tầng 4…” – Tôi lúng túng cúi đầu nói nhỏ.
Hình Mẫn Giang vòng tay ôm lấy eo tôi, một lần nữa dễ dàng bế bổng tôi lên. Tôi cứng đờ như khúc gỗ, hai tay nắm chặt lấy áo anh.
Dưới lớp sơ mi mỏng là thân hình rắn chắc, vững chãi. Dù bế tôi đi hết bốn tầng lầu, nhịp thở anh vẫn đều đặn không chút rối loạn.
Khi tôi được đặt xuống đất, mới thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.”
Vừa dứt lời, cửa nhà bật mở.
Ba mẹ tôi đồng loạt ló đầu ra, khuôn mặt rạng rỡ như thể vừa trúng số, ánh mắt tò mò quét qua lại giữa tôi và Hình Mẫn Giang.
Đầu tôi ong một tiếng, sợ ba mẹ nói linh tinh trước mặt anh, tôi vội vàng chắn trước mặt họ, cười gượng vẫy tay: “Tổng giám đốc, tạm biệt ạ!!”
“Ừ. Sáng mai tôi qua đón em đi làm.” – Anh bình thản gật đầu, giọng nói tự nhiên như thể đang bảo “ăn cơm chưa”.
Hả?
“Không cần đâu ạ!” – Tôi phản xạ từ chối ngay.
Mẹ tôi đã nhanh tay bịt miệng tôi lại: “Không cần gì mà không cần!!!” – Bà nhe răng cười rạng rỡ, khoe ra tám chiếc răng trắng bóng – “Chàng trai trẻ à, dì đứng trên cửa sổ thấy hết cả rồi, con gái dì bị đau chân, mấy hôm nay làm phiền cháu vậy nhé!”
Tôi tức điên: “Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy chứ! Anh ấy là sếp con đó!”
Khóe môi Hình Mẫn Giang hơi cong lên, đáy mắt như thấp thoáng ý cười: “Chỉ là tiện tay thôi. Thư ký Doãn, sáng mai 8 giờ tôi đợi em dưới nhà.”
Không để tôi có cơ hội phản đối, anh tiếp lời: “Chào chú, chào dì.”
“Chào chào chào!” – Mẹ tôi cười như hoa nở rộ.
“Mẹ!!!”
15
8 giờ sáng, một chiếc Bugatti bóng loáng đỗ dưới tòa nhà.
Tài xế mở cửa ghế sau, Hình Mẫn Giang đang ngồi bên trong, tay cầm iPad lướt tin tức.
Khi ánh mắt anh hướng về phía tôi, tôi lịch sự mỉm cười chào: “Chào buổi sáng ạ.”
Anh cũng nhẹ nhàng gật đầu, giọng bình thản, đúng chuẩn công việc: “Chào buổi sáng.”
Suốt quãng đường, anh yên lặng xem tin tức, còn tôi thì lặng lẽ ngắm phong cảnh vùn vụt ngoài cửa kính.
Trong xe thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu. Không gian yên tĩnh nhưng không gò bó.
Xe chạy thẳng vào hầm đỗ. Tôi nhảy lò cò xuống xe.
Hình Mẫn Giang với bước chân dài nhanh chóng tiến đến chỗ tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh thì anh hỏi: “Đi được không?”
“Được ạ!” – Tôi gật đầu rồi chần chừ nói – “Tổng giám đốc, anh lên trước đi. Nếu để các đồng nghiệp khác thấy… sẽ hiểu lầm.”
Anh lườm tôi một cái, tay nắm lấy cổ tay tôi, tay kia đỡ vai tôi, giọng nói bình thản nhưng dứt khoát: “Không có gì để hiểu lầm cả. Đi thôi.”
“……”
Tôi hoảng loạn bước đi từng bước.
Thang máy riêng dành cho tổng giám đốc sắp khép lại thì một cánh tay bất ngờ chặn vào.
“Đợi đã—”
Là giọng của Lục Phong.
Cơ thể tôi không tự chủ được mà căng cứng. Nhận ra tay của Hình Mẫn Giang vẫn đặt trên vai tôi, khu vực ấy như bốc cháy.
Cửa thang máy khép lại lần nữa.
Lục Phong cười hì hì, đầy tự do: “Thư ký Doãn, xem ra anh tôi chăm sóc em chu đáo lắm nhỉ.”
Tôi liếc nhìn gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng của Hình Mẫn Giang: “Cảm ơn Tổng giám đốc đã chăm sóc em suốt thời gian qua.”
“Ê, cảm ơn suông thì có ích gì đâu, thư ký Doãn chi bằng mời ảnh một bữa đi?” – Lục Phong đùa cợt chen vào.
Tôi thuận theo gật đầu: “Tổng giám đốc, dạo này anh rảnh lúc nào? Em muốn mời anh một bữa để thể hiện lòng biết ơn.”
Hình Mẫn Giang nói đơn giản: “Đợi chân em khỏi đã rồi nói sau.”
Tôi: “Vâng, được ạ.”
Lục Phong cười tinh nghịch, kéo dài giọng: “Thư ký Doãn này, anh tôi vẫn còn độc thân đấy nhé~~”
16
“Gì cơ?” – Tôi khựng lại. Nụ cười của anh ấy sáng rỡ khiến tôi chói mắt, nhưng lại không khiến tôi thấy khó chịu.
Lục Phong vẫn là Lục Phong, nhưng dường như cũng không còn là anh ấy nữa.
Trước đây, tôi từng nghĩ anh là kiểu con trai được gia đình bao bọc kỹ, ấm áp và ngoan ngoãn. Nhưng sau lần gặp ở trung tâm thương mại hôm trước, tôi chợt nhận ra… tôi hoàn toàn không hiểu anh.
Kiểu con gái anh thích là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Sau khi tôi tỏ tình thất bại và tránh mặt cả tuần, gặp lại, anh vẫn chẳng chút bối rối, thậm chí còn tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thậm chí… còn đang ngầm mai mối tôi với anh họ mình – Hình Mẫn Giang.
Anh khác xa với hình ảnh tôi tưởng tượng. Và đúng thật, anh hoàn toàn không có tình cảm với tôi.
Thật ra nghĩ kỹ lại, tuy anh nhận cơm hộp tôi làm, mối quan hệ giữa hai đứa ngày càng thân thiết, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi chưa bao giờ giống như ánh mắt nhìn cô gái nóng bỏng ở trung tâm thương mại hôm đó.
Tất cả chỉ là do tôi tự mình đa tình.
Thang máy tiếp tục đi lên.
Lục Phong bật cười: “Ở ngoài ai cũng đồn anh tôi là trai hư sát gái, yêu cả chục người, mà mối lâu nhất cũng chỉ kéo dài một tháng.
Nhưng thật ra ảnh chỉ mới yêu ba người thôi.
Hai người thì đeo bám ảnh mãi, còn một người là tiểu thư nhà giàu do gia đình mai mối.
Chỉ tiếc là anh tôi lúc đó toàn tâm toàn ý lo sự nghiệp, mấy cô kia không chịu nổi nên tự chia tay.”
“Về cái danh tiếng xấu kia ấy hả, đều do tiểu thư kia đứng sau dựng chuyện nói xấu hết đó. Thư ký Doãn, đừng hiểu lầm anh tôi nha.”
“……”
Tôi đáp khẽ: “Em chẳng có gì để hiểu lầm cả.”
“Đinh——”
Cửa thang máy mở ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hình Mẫn Giang, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh lườm Lục Phong một cái. Đồng thời bàn tay đang đỡ vai tôi cũng siết nhẹ lại: “Đi thôi.”