Chương 6 - Món Nợ Cuộc Đời
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Anh sững người, không hiểu sao mẹ lại nổi nóng vô lý như thế.
Nhưng anh cũng biết, bình thường mẹ rất kiềm chế, một khi nổi giận thì không nên cãi lại.
Anh im lặng, ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm.
Dù vậy, anh vẫn cố tình để lại một phần lớn những món tôi thích ăn.
“Con ăn no rồi.” Anh đứng dậy, đeo ba lô rời khỏi nhà.
Mẹ nhìn những món còn thừa trên bàn, mặt không biểu cảm, nhưng cả người đang run lên.
Lại một tuần nữa trôi qua Tôi vẫn chưa trở về.
Anh trai tôi bắt đầu cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Anh gọi điện cho tôi nhưng không bao giờ liên lạc được, toàn là thuê bao tắt máy.
Anh hỏi cậu, cậu chỉ nói tôi đang ở với bà ngoại, trong làng không có sóng điện thoại.
Cuối tuần, anh định về quê đón tôi, nhưng mẹ ngăn lại:
“Còn bao nhiêu ngày nữa thi đại học, trong lòng con tự biết.”
“Là mẹ không cho nó về. Mẹ sợ nó ảnh hưởng đến việc học của con.”
“Nếu con muốn nó về sớm thì hãy thi cho thật tốt vào.”
Nghe mẹ nói vậy, anh không dám nói gì nữa, chỉ biết cố gắng học.
Mỗi lần nhìn khung trò chuyện giữa hai anh em, anh lại thấy day dứt không nói thành lời.
Cũng chính cuối tuần đó, giáo viên chủ nhiệm đến nhà thăm.
Mẹ rót nước mời cô.
“Lâm Nghiên không có nhà, nó về quê rồi, tôi cũng đã xin phép cho nó nghỉ.”
Cô chủ nhiệm ngại ngùng cười:
“Xin lỗi vì đã đến bất ngờ, nhưng tôi muốn hỏi, vì sao Lâm Nghiên lại ở quê lâu như vậy? Mong chị hiểu cho công việc của chúng tôi. Bây giờ vấn đề bắt nạt học đường rất nghiêm trọng, nhà trường có trách nhiệm quan tâm đến những học sinh vắng học dài ngày, cần tìm hiểu lý do cụ thể.”
Mẹ lắc đầu: “Không liên quan gì đến mấy chuyện đó cả… Là vì mẹ tôi sức khỏe yếu, con bé về chăm bà.”
“Ồ, vậy à.”
Cô giáo cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lấy ra một tấm vé máy bay và một thư mời đưa cho mẹ.
Mẹ cầm lấy, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cô giáo cười hiền hậu:
“Chị là mẹ của Lâm Nghiên đúng không? Em ấy chưa nói gì với chị sao? Trước đó em ấy có gửi một truyện ngắn đi dự thi.”
Mẹ sững người, rồi khẽ lắc đầu.
Cô giáo nói tiếp:
“Truyện ngắn của em ấy đã đoạt giải. Ban tổ chức mời em lên thành phố để nhận giải thưởng, còn có tiền thưởng nữa.”
Cô giáo chủ nhiệm vừa nói vừa khen ngợi:
“Chị đúng là có phúc lắm. Lâm Nghiên rất có năng khiếu sáng tác. Dù điểm các môn khác không quá nổi bật, nhưng môn Văn của em ấy thì lúc nào cũng tuyệt đối. Bên tổ chức cuộc thi còn nói, nếu sau này Lâm Nghiên có sáng tác gì thêm thì có thể gửi thẳng cho họ — biết đâu còn được xuất bản nữa đấy!”
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào tấm vé máy bay, không nói gì.
“Chị Lâm?”
Cô giáo thấy bà không phản ứng, khẽ gọi thử.
Mẹ như chợt bừng tỉnh, khẽ gật đầu, giọng vẫn lạnh nhạt:
“Vâng, tôi biết rồi. Còn gì nữa không?”
Thấy thái độ mẹ tôi có vẻ xa cách, cô giáo cũng không nói thêm, chỉ dặn dò:
“Con bé sắp vào lớp 9 rồi, chương trình học rất nặng, nghỉ lâu vậy sẽ ảnh hưởng đấy. Mong chị sớm cho em ấy quay lại trường.”
Mẹ tôi chỉ gật đầu lạnh lùng.
Ngay lúc bà vừa đóng cửa lại, anh trai tôi bước ra từ trong phòng, nhìn thẳng vào bà.
Bà quay lại, chạm phải ánh mắt của anh, thoáng sững người rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Sao vậy?”
Anh lạnh lùng nhìn mẹ:
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với em Nghiên?”
Mẹ nhẹ giọng đáp:
“Không có gì cả.”
“Vậy sao mẹ phải nói dối là bà ngoại không khỏe? Sao lại bảo em đang chăm bà? Con vừa gọi cho bà xong. Bà nói em Nghiên đâu có ở đó! Cũng đã lâu rồi bà không nhận được cuộc gọi nào từ em nữa!”
Mẹ cúi đầu, không thấy rõ nét mặt.
Anh giơ điện thoại lên chất vấn:
“Con cũng vừa gọi cho cậu, vậy mà cậu vẫn nói em đang ở với bà. Hai người đang lừa con và cả bà ngoại! Em Nghiên rốt cuộc ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Mẹ nhíu mày, lạnh lùng nhìn anh:
“Lâm Bác, con sắp thi đại học rồi. Đây không phải là chuyện con nên quan tâm.”
Anh trai gật đầu:
“Được thôi, vậy đơn giản thôi — mẹ nói cho con biết em đang ở đâu, cho con gọi điện cho em, chỉ cần biết em ổn là được. Khi đó con sẽ không hỏi thêm nữa.”
Mẹ càng nhíu chặt mày, không biết phải nói gì.
Thấy mẹ im lặng, anh trai cũng không chần chừ, quay người mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Mẹ chạy theo: Lâm Bác! Con đi đâu đấy?”
Anh hất mạnh tay mẹ ra, chạy thẳng xuống cầu thang.
Lúc lao xuống cầu thang, trong lòng anh càng lúc càng dâng lên cảm giác bất an dữ dội.
Anh vứt luôn chiếc xe đạp định lấy để đi, lao đến cổng khu chung cư, gọi một chiếc taxi, nói với tài xế: “Chạy thẳng ra quê!”
Tài xế còn định mặc cả giá, nhưng anh gắt lên: “Chạy đi!”
Sau hai tiếng chạy như bay, anh đến được nhà bà ngoại.
Bà đang đứng trước cổng, như thể đang đợi sẵn.
Thấy anh, bà lập tức nắm chặt tay anh:
“Nghiên đâu? Nghiên của bà đâu? Sao họ lại lừa bà? Nghiên đi đâu rồi?”
Đúng lúc đó, cậu tôi — người vừa nhận tin nhắn từ mẹ — vội vã đến.
Cậu nhìn anh và bà ngoại, ánh mắt đầy né tránh.
Chỉ cần nhìn biểu cảm ấy, anh trai tôi đã hiểu — cậu biết tất cả. Họ đang giấu điều gì đó.