Chương 5 - Món Nợ Cuộc Đời

Trang đầu tiên là khi tôi năm tuổi. Khi đó, tôi ngồi trong lòng ông, đọc cho ông nghe từng câu để ông viết hộ.

Thực ra… là ông viết hết.

Nội dung viết: “Hôm nay bố mua cho Nhóc một quyển nhật ký, từ nay nơi này sẽ ghi lại hành trình lớn lên của Nhóc.”

Ông lật từng trang .Toàn là mấy chuyện vụn vặt — Hôm nay ăn gì, chơi gì, xem phim hoạt hình nào.

Rồi ông lật tới một đoạn… Khi đó, ông bị tai nạn lao động, phải nhập viện, người quấn đầy băng gạc…

Hồi đó, mấy chú công nhân làm chung với bố còn trêu chọc, dọa tôi: “Bố mày sắp chết rồi đấy.”

Tôi nhớ rất rõ, lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì cả, chỉ ngồi bệt xuống đất mà òa khóc nức nở. Người lớn thì bật cười ầm ĩ.

Bố vội ôm lấy tôi, dỗ dành mãi mới nín.

Về sau, tôi viết trong nhật ký:

“Lạy trời đất, xin đừng mang bố con đi. Nếu được, con nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy bố được sống. Xin người, đừng mang bố con đi…”

Khi đọc đến trang nhật ký đó, bố tôi hoàn toàn sụp đổ.

Ông run rẩy đưa tay chạm vào những dòng chữ xiêu vẹo tôi từng viết trong cơn xúc động.

Nước mắt rơi như mưa.

Chúng ta, ai rồi cũng từng yêu và từng được yêu.

Chỉ là… thời gian trôi quá lâu.

Đến mức… ta đã quên mất.

Tối hôm đó, bố cầm cuốn nhật ký của tôi, mang đến cho mẹ.

Ông chỉ vào trang đó, hy vọng sẽ tìm thấy một chút ấm áp nào đó từ mẹ.

Mẹ không nhìn. Bố ép bà phải nhìn.

Bị buộc phải nhìn, mẹ cuối cùng cũng đọc những dòng chữ tôi viết khi còn bé.

Bố run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.

Ông khóc và hỏi: Tại sao, Tú Hoa… chúng ta lại làm như vậy?”

Mẹ nhìn trang nhật ký ấy, khuôn mặt không chút biểu cảm. Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi mở miệng:

“Đúng vậy… Trẻ con có một trái tim rất trong sáng. Nếu nó nói rằng nó yêu bố mẹ… thì đó là tình yêu thật sự.”

“Chúng ta… cũng từng là trẻ con.”

“Nhưng anh còn là trẻ con nữa không, Lâm Kiến Bình?”

Mẹ bỗng ngẩng đầu, nhìn bố, chất vấn.

Bố lặng im.

Một lúc sau, ông bật cười — một nụ cười đầy giễu cợt. Ông nhìn mẹ:

“Ý em là, bọn mình lớn lên rồi… lại chẳng bằng một đứa trẻ con?”

Tôi nghĩ đó không phải điều mẹ định nói.

Nhưng khi nghe thấy câu ấy, mẹ hơi khựng lại.

Rồi bà quay người, nằm nghiêng đi, đưa lưng về phía bố. Khép mắt lại.

Ngày 12 tháng 5, Ngày của Mẹ.

Cũng chính là hai tuần sau ngày tôi mất.

Anh trai tôi đang đắm mình trong kỳ ôn thi đại học, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, chẳng còn thời gian để thắc mắc vì sao tôi vẫn chưa trở về.

Chỉ là mỗi lần đi ngang qua phòng tôi, anh lại nhớ rằng tôi đang ở quê chơi, liền lắc đầu, thở dài: “Ham chơi quá.”

Hôm đó, mẹ đang nấu cơm trong bếp.

Bà không nhớ hôm nay là Ngày của Mẹ.

Anh tôi về đến nhà, ngồi trước bàn ăn, vừa làm bài tập vừa thỉnh thoảng liếc về phía cửa.

Mẹ bưng đồ ăn ra bàn. Anh không ăn. Anh đang chờ đợi.

Mẹ nói: “Bố con không về ăn trưa đâu.”

Anh gật đầu: “Con biết… con đang chờ em.”

Mẹ khựng lại, lạnh nhạt đáp: “Chờ gì chứ? Nó đang ở quê.”

Anh đầy tự tin: “Hôm nay chắc chắn em sẽ về. Nó muốn tặng mẹ quà Ngày của Mẹ mà.”

Nói rồi, anh lấy điện thoại, đưa cho mẹ xem tin nhắn tôi từng gửi.

Đó là tin nhắn từ tháng Ba. Lúc ấy tôi đã bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì, liền nhắn hỏi anh trai.

Anh khuyên tôi: “Nói trước nhé, đừng tặng thứ gì tốn tiền.”

Anh nói đúng. Tôi nhớ hồi lớp ba, lần đầu tiên tôi tặng quà Ngày của Mẹ — là một bông hoa cẩm chướng.

Chỉ là một bông hoa thôi, mà mất đến mười ba tệ.

Ngay khoảnh khắc mẹ nhận lấy hoa, bà đã mắng tôi một trận tơi bời.

Mẹ hỏi tôi: “Hoa thì có ích gì?”

Tôi ấm ức đứng đó, mắt đỏ hoe vì khóc. Tôi rất muốn nói:

“Mẹ ơi, con tặng mẹ hoa, con chúc mẹ Ngày của Mẹ vui vẻ.”

Nhưng tôi không nói được.

Tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu câu hỏi của mẹ: “Hoa thì có ích gì?”

Kể từ đó, tôi không còn dám tặng hoa nữa.

Mỗi dịp lễ, tôi chỉ dám tự làm thiệp hoặc tặng quà thủ công.

Nhưng vào tháng Ba năm nay, cơ thể tôi bắt đầu không khỏe, hay gặp ác mộng.

Không hiểu sao tôi có một linh cảm rất rõ ràng rằng mình không còn sống được bao lâu nữa.

Vì vậy, tôi thật sự muốn tặng mẹ một món quà.

Anh tôi không nghĩ ra ý tưởng gì giúp tôi, lại còn mắng:

“Em đúng là ngốc, cái gì cũng không tự nghĩ được.”

Tôi tức, liền nhắn cho anh một tin:

“Em nhất định sẽ tặng mẹ món quà Ngày của Mẹ tuyệt nhất!”

Mẹ nhìn thấy tin nhắn ấy, sắc mặt chẳng đổi, cầm lấy điện thoại của anh, dửng dưng nói:

“Ăn cơm đi, nó quên lâu rồi.”

“Sao em ấy có thể quên được? Em ấy chưa từng quên bao giờ.”

Anh trai tôi vẫn rất chắc chắn.

Ngay lúc đó, mẹ đột ngột nổi giận:

“Mẹ bảo con ăn thì ăn! Không cần chờ nó!”

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)