Chương 4 - Mối Tình Đầu Của Tôi Là Ai
Lên cấp ba rồi tôi không cho tài xế nhà chở đón nữa.
Tạ Sâm cúi mắt nhìn tôi.
“Vậy chúng ta cùng đường, đi chung đi.”
Tôi ngẩn ra.
Trong ấn tượng của tôi, Tạ Sâm chưa từng đi về cùng bất cứ cô gái nào.
Có lẽ đoán được sự do dự của tôi.
Cậu ấy mím môi, giọng nhẹ nhàng.
“Hôm qua lúc tan học, tớ thấy có thằng con trai chặn cậu lại…”
Tôi ngẩng lên nhìn cậu ấy.
Tạ Sâm nói chậm rãi.
“Tớ không có ý tọc mạch chuyện riêng của cậu, chỉ là hôm đó nhìn cậu có vẻ không thoải mái.”
“Với lại thằng đó còn giở trò tay chân, cậu cứ né tránh, chắc là không đồng ý.”
Tạ Sâm hơi nheo mắt, nhìn ra phía cổng trường không xa.
Ánh đèn vàng kéo dài bóng mấy thằng con trai đứng đó.
Nổi bật trong số đó chính là cái tên số Hai mà Hạ Thư hay nhắc.
Tôi không nói gì.
Tạ Sâm tưởng tôi ngại, im lặng không tiện mở miệng.
Cậu ấy lại giải thích.
“Tớ nghĩ nếu nó kiếm chuyện thì có một thằng con trai đi cùng cậu cũng đỡ nguy hiểm hơn.”
Tạ Sâm không biết tôi có cả một cái hồ cá.
Cũng chẳng biết tôi lấy việc đùa giỡn với mấy thằng con trai làm vui.
Có lẽ trong mắt cậu ấy, tôi chỉ là một tiểu thư nhà giàu học dốt.
Hàng mi tôi khẽ run.
Những lời muốn bênh cho số Hai, đến miệng lại biến thành thứ xin xỏ quá đáng.
“Vậy… thời gian này cậu có thể phiền đưa tớ về không?”
Tạ Sâm khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi hỏi vậy.
Nhưng cậu ấy rất nhanh liền dịu giọng đồng ý.
“Được mà, có gì to tát đâu.”
Tôi còn cố ý làm khó.
“Nhưng… như vậy có sợ người ta dị nghị không?”
Tạ Sâm im lặng một lát.
Tôi tưởng cậu ấy đang suy tính chuyện lỡ bị đồn này nọ.
Rồi mới nghe cậu ấy nhẹ giọng xin lỗi.
“Thật ra tớ chưa từng nghĩ tới.”
“Tớ không ngại mấy lời đồn, chỉ sợ cậu bị dính chuyện không hay.”
“Nhưng tớ nghĩ rồi, so với mấy lời đồn vớ vẩn, an toàn của cậu quan trọng hơn.”
Ra đến cổng trường, số Hai thấy tôi định bước tới đón, tôi lườm cho một cái.
Hắn ta hơi ngạc nhiên nhưng vẫn khựng lại.
Tôi nhân lúc Tạ Sâm không để ý, cúi đầu nhắn tin cho hắn.
【Chia tay nha, tớ phải ôn thi đại học rồi.】
Hắn còn chưa kịp trả lời, tôi đã chặn và xóa luôn bạn bè.
Ngoài đời cũng mới gặp nhau hai ba lần, đa số là hắn dẫn tôi leo rank trong game.
Đổi lại tôi cũng mua đồng hồ, giày cho hắn.
Khoảnh khắc xóa đi, cảm giác như dứt luôn với một đoạn quá khứ.
Trên đường về, Tạ Sâm hỏi tôi sau này tính sao.
Tôi hơi ngại ngùng sờ mũi.
Thật ra tôi chẳng có kế hoạch gì.
Không đậu đại học trong nước thì ra nước ngoài.
Rồi sau về làm trong công ty của ba, phụ ông quản lý.
“Tớ… chắc học đại học cho xong rồi vào công ty ba tớ.”
Bình thường tôi thấy tự hào về gia thế.
Mà lúc này lại thấy hơi tự ti.
“Kế thừa công ty, kinh doanh cũng hợp với cậu mà.”
Giọng Tạ Sâm dịu dàng.
“Cậu tính tình cởi mở, EQ cao lại thông minh.”
“Không ai qua mặt được cậu, nhiều khi bị cậu lừa còn vui vẻ cam tâm tình nguyện.”
Tôi: “… Đây là khen người ta đấy hả?”
Tạ Sâm không đáp, chỉ nhìn tôi cười.
“Dĩ nhiên là khen cậu, mà chỉ cậu mới có cái kiểu đó.”
“Thật ra học hành với cậu không khó, chỉ là có người bẩm sinh không mê học, sở thích nằm ở chỗ khác.”
“Cậu ở mấy lĩnh vực khác lại tỏa sáng, vậy cũng rất tốt.”
Tôi cúi đầu không nói gì, đá văng một hòn đá nhỏ.
Tạ Sâm chắc nghĩ tôi ngày nào cũng sống mơ màng, tưởng tôi tự buông thả nên mới muốn khuyên nhủ.
Cậu ấy không rao giảng đạo lý, cũng chẳng nói mấy câu sáo rỗng kiểu “cố lên, cậu nhất định sẽ đậu trường top đầu”.
Đây đã là lần thứ hai Tạ Sâm nghiêm túc nói chuyện với tôi về tương lai.
Ngoài cậu ấy ra, dường như chưa từng có ai nhắc với tôi mấy chuyện này.
Bạn bè tôi đều cho rằng tôi sớm muộn cũng sẽ đương nhiên thừa kế công ty của ba.
Không phải vì tôi có khả năng làm được, mà chỉ vì tôi “đầu thai kỹ thuật tốt”.
Đó là chuyện đã được định sẵn.
Chỉ có Tạ Sâm thật lòng tin vào thứ gọi là “năng lực mơ hồ” của tôi.
Cậu ấy còn tin hơn cả tôi rằng tương lai tôi nhất định sẽ trở thành một cô gái tỏa sáng rực rỡ.
Bất chợt Tạ Sâm dừng bước.
Tôi ngẩng đầu lên.
Dưới bóng cây phía trước, đứng đó là một cậu con trai mặt mày lạnh lùng.
Là Trần Trụ.