Chương 3 - Mối Tình Đầu Của Tôi Là Ai

“Người thật lòng thích tôi thì chỉ mong hồi lớp 12 tôi đậu trường xịn.”

“Ai đời như mấy con ma nước bám dính tôi đi chơi khắp nơi, không cho tôi học hành đàng hoàng.”

Nói thì nói vậy, nhưng tôi cũng biết.

Thật ra tôi với họ cũng chẳng hơn kém gì nhau.

Không hiểu sao, tôi lại ngước mắt nhìn về phía sân thể dục.

Đám con trai vừa nãy chơi bóng rổ đã giải tán hết.

Giữa bóng cây, không còn thấy bóng dáng Tạ Sâm đâu.

Vừa đi tới khúc hành lang rẽ, bất ngờ có người túm lấy cổ tay tôi.

Tôi sững người, ngẩng đầu lên.

Đụng ngay một đôi mắt đầy phức tạp.

“Cậu là… Ngủ Miên?”

Tôi hất tay anh ta ra, nghi ngờ hỏi.

“Anh là ai vậy?”

Cậu con trai trước mặt dù mặc đồng phục trường nhưng lại toát ra vẻ phóng túng, ngông nghênh.

Anh ta cứng họng trong chốc lát.

Hạ Thư thò đầu ra, ghé tai tôi thì thầm.

“Hình như là Trần Trụ bên lớp bên cạnh.”

Trần Trụ?

Tôi nhớ ra rồi.

Học kỳ trước anh ta mới chuyển từ tỉnh khác về trường mình.

Ba tôi còn từng nói thái tử gia nhà họ Trần là bạn cùng lớp với tôi, thì ra là anh ta.

Nhưng nghe đồn tính nết người này thất thường, hay nổi nóng.

Tôi cau mày quan sát anh ta.

Ngoại hình thì tạm coi được.

Nhưng đáng tiếc, không phải gu tôi.

Tôi lịch sự hỏi.

“Anh tìm tôi có việc gì không?”

Anh ta mím môi, mắt trầm xuống.

Giọng điệu lại trở về vẻ lạnh nhạt gần như vô tình.

“Tránh xa tôi ra, tôi sẽ không thích cô đâu.”

“Cho dù cô thầm mến tôi, tôi cũng khuyên cô nên sớm bỏ cuộc.”

Tôi: “?”

Ủa, anh trai, anh là ai vậy?

Cùng một biểu cảm ngơ ngác còn có Hạ Thư.

Cô ấy tức quá hóa cười.

“Bộ anh ngủ Trụ chưa tỉnh à?”

“Ai thầm thích anh chứ, sau lưng Ngủ Miên còn xếp hàng hơn mười người đợi được cô ấy cưng chiều kìa.”

“Anh tính thứ mấy vậy!”

Lần này đến lượt Trần Trụ sững sờ.

Anh ta nhíu mày, mặt thoáng vẻ khó chịu.

“Ngủ Miên! Không phải cô nói chưa từng yêu ai sao?”

“Rốt cuộc cô có mấy người bạn trai rồi?!”

Tôi lười giải thích.

Hạ Thư lập tức nhận nhiệm vụ phát ngôn viên.

Cô nàng bước lên vỗ vai Trần Trụ.

“Xem ra anh cũng tính theo đuổi Ngủ Miên nhà chúng tôi hả?”

“Vậy thì trước tiên qua tôi lấy số đi nhé.”

“Anh hiện tại bốc được số 5 đó, trước anh còn bốn người đang chờ được công khai nữa.”

Trần Trụ: “?”

5.

Suốt cả buổi tự học tối, tôi cứ bồn chồn không yên.

Cứ có cảm giác đã gặp Trần Trụ ở đâu rồi.

Trong lòng tự nhiên dâng lên chút ác cảm khó hiểu.

Tạ Sâm nhận ra tôi có gì lạ.

Cậu ấy cụp mắt nhìn tôi một cái, nhẹ giọng hỏi.

“Hôm nay không làm được bài à?”

Tôi lúng túng lật sách.

“Cũng tàm tạm.”

Chứ thực ra là chẳng làm được mấy.

Bốn mươi phút mà mới làm xong hai bài lớn.

Nhưng kệ đi, tôi nghĩ.

Sáng mai đến trường chép bài Hạ Thư là xong.

Bất ngờ có người đặt tay lên quyển sách tôi đang lật.

Ngón tay Tạ Sâm thon dài, khớp xương rõ ràng.

Ngay cả móng tay cũng được cắt tỉa sạch sẽ.

“Tối nay mấy bài này phải dùng công thức này.”

Cậu ấy đẩy cuốn sổ ghi chép sang trước mặt tôi.

“Cậu có thể xem trước ghi chú của tớ.”

Tôi ngượng ngùng gãi mũi.

“Cậu đánh giá cao tớ rồi, thật ra tớ nhìn cũng không hiểu đâu.”

“Không đâu.”

Tạ Sâm cắt lời tôi, giọng bình tĩnh.

“Thật ra đối với cậu, mấy cái này rất dễ.”

Tôi nhìn vào mắt cậu ấy.

Tạ Sâm nhìn thẳng vào mắt tôi một cách bình thản.

Tôi chỉ thấy trong mắt cậu ấy là sự nghiêm túc.

Không phải kiểu an ủi giả tạo, cũng chẳng có mấy lời ngọt ngào để dỗ dành.

Trên mặt Tạ Sâm không hề có nụ cười.

Cứ như tất cả vốn dĩ phải thế.

Cảm giác được người ta thật lòng coi trọng khiến tôi hơi bối rối.

Thấy tôi im lặng, cậu ấy chỉ xuống công thức, hạ giọng giảng giải.

“Công thức này dễ nhớ lắm, để tớ vẽ cho cậu xem là hiểu ngay.”

Tạ Sâm cúi đầu viết vẽ trên giấy nháp.

Tôi bị cuốn theo, thế mà buổi tự học tối đó lại làm xong hết bài tập.

Dù một vài bài là Tạ Sâm gợi ý hướng giải.

Nhưng trong cái đầu vốn mù mờ của tôi lần đầu tiên cảm nhận được bốn chữ “hiểu thật sự”.

Tan học tối, Tạ Sâm vẫn chưa có ý đứng lên.

Thấy tôi dọn đồ chuẩn bị về, cậu ấy bỗng gọi tôi lại.

“Tối nay cậu về một mình hả?”

Tôi ngạc nhiên quay đầu, gật gật.

“Ừ.”

Báo cáo