Chương 5 - Mối Tình Đầu Của Tôi Là Ai

6.

Ánh mắt Trần Trụ quét qua chúng tôi.

Cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Hôm nay đã là lần thứ hai tôi đụng mặt anh ta.

Ánh mắt anh ta giống như đồ chơi của mình bị cướp mất.

Không cam lòng, giận dữ, xen lẫn chút căm ghét.

Ghét ai?

Chẳng lẽ ghét tôi sao?

Tôi thấy anh ta thật khó hiểu.

Bèn kéo Tạ Sâm bước nhanh qua.

“Ngủ Miên.”

Trần Trụ gọi tôi lại, mặt lạnh tanh hỏi.

“Đây là bạn trai đầu của cô à?”

Giọng anh ta như kìm nén cơn giận, ánh mắt tối sầm như bão sắp ập đến.

Tạ Sâm dừng bước, ngoái đầu lại liếc anh ta một cái điềm tĩnh.

“Liên quan gì đến cậu?”

Trần Trụ tức đến bật cười, sấn lên định nắm lấy tay tôi.

“Tôi hỏi Ngủ Miên!”

“Ngủ Miên! Rõ ràng cô nói suốt tám năm chỉ thầm thích mỗi tôi!”

“Cô bảo chưa từng yêu ai, cô dám lừa tôi hả!”

“Cô còn quen lắm bạn trai như thế, không thấy bẩn thỉu à!”

Đầu tôi ong lên.

Trong hồ cá của tôi làm gì có cái tên Trần Trụ này!

Nhưng câu cuối của anh ta thực sự chọc giận tôi.

Tôi chỉ quen online thôi chứ có gặp mặt ngoài đời đâu.

Mà kể cả có gặp, có nắm tay hay ôm nhau thì liên quan quái gì tới một người xa lạ như anh ta!

Tôi còn chưa kịp cãi lại.

Tạ Sâm đã vươn tay dài chắn tôi ra sau lưng.

“Nói xong chưa?”

Giọng cậu ấy lạnh băng, chẳng còn vẻ dịu dàng thường ngày.

Tạ Sâm nhếch môi mỉa mai.

“Bẩn là vậy định nghĩa à? Tôi thấy bạn gái cậu cũng không ít đâu, vậy cậu cũng bẩn lắm nhỉ.”

Tôi ngồi cùng bàn với Tạ Sâm một năm.

Chưa từng thấy cậu ấy nói với ai cay độc như thế.

Tôi bật cười khúc khích.

Trần Trụ há miệng, nhưng nghẹn lời.

Mắt anh ta tối sầm lại.

“Cậu là Tạ Sâm? Hai người đang yêu nhau?”

Tạ Sâm hơi nâng mí mắt, nắm lấy cổ tay tôi kéo đi lướt ngang qua mặt Trần Trụ.

“Cậu nghĩ vậy cũng được.”

Tôi bước nhanh theo Tạ Sâm, cố gắng rời xa Trần Trụ.

Ngoái lại, thấy Trần Trụ vẫn đứng yên đó.

Không biết đang nghĩ cái gì.

Tôi tức tối cằn nhằn với Tạ Sâm.

“Tôi thật sự không quen anh ta!”

“Mấy cái anh ta nói, cái gì mà thầm thích suốt tám năm… toàn nói bậy!”

“Tiết thể dục còn cố níu tay tôi hỏi có phải Ngủ Miên không nữa kìa.”

“Đau không?”

Tạ Sâm đột nhiên hỏi.

Tôi chưa kịp hiểu, ngơ ngác hỏi lại.

“Hả?”

Tạ Sâm khẽ kéo tay tôi qua cúi đầu nhìn kỹ.

“Cậu nói anh ta nắm tay cậu.”

“Tôi vừa thấy cổ tay cậu đỏ hết lên rồi.”

Bị cậu ấy nắm như vậy, mặt tôi lập tức nóng bừng.

Vội vàng lắc đầu.

“Không… không sao.”

Tạ Sâm lúc này mới nhẹ nhõm ra mặt, lại còn an ủi tôi.

“Mấy lời hắn vừa nói cậu cũng đừng để trong lòng.”

“Không cần phí thời gian nói lý với rác rưởi đâu.”

Tôi gật đầu cười.

“Ừ.”

Tạ Sâm cố ý đi chậm lại để chờ tôi bắt kịp.

Trong màn đêm dày đặc, đèn đường dần bật sáng, chiếu rọi con đường chúng tôi cùng về nhà.

Trần Trụ đứng đó nhìn theo bóng hai đứa xa dần.

Lần đầu tiên Trần Trụ cảm thấy bối rối thật sự.

Ngủ Miên chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó.

Trong ấn tượng của anh, Ngủ Miên lúc nào cũng vui vẻ, có chút trẻ con, rất nghe lời.

Cô ấy sẽ không quan tâm anh đi uống rượu với ai, cũng không hỏi anh vì sao cả đêm không về.

Càng không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của anh.

Chỉ cần anh về nhà là sẽ có nồi canh Ngủ Miên nấu sẵn.

Ai cũng nói ghen tị vì anh có người vợ hiền như vậy.

Điều đó sao có thể là giả.

Tình cảm của Ngủ Miên dành cho anh, ai cũng nhìn ra.

Sao có thể là đóng kịch được.

Trần Trụ tự an ủi trong lòng.

Chắc chắn vì mình xuyên về thời cấp ba, hấp tấp chặn đường Ngủ Miên, nên đã làm rối hết mạch truyện vốn có của hai người.

Cô ấy đã thầm thích anh bao nhiêu năm.

Sao có thể không phải anh là mối tình đầu của cô.

Trần Trụ siết chặt nắm tay.

Đến mức các khớp tay trắng bệch mà anh cũng không hay.

Báo cáo