Chương 2 - Mộ Tiêu
Tác giả: 不含糖可乐
Đề cử: Meo thiếu ngủ
Dịch: Chuyện nhà có hai con Báo
Ảnh: Pinterest
2.
Các tu sĩ của Tạ gia đã lục soát khắp Mộ phủ nhưng vẫn không thấy “Kiếm Tiên Quyết”.
Tạ Vô Vọng vô cùng tức giận, ra lệnh cho người đập nát Mộ phủ, thậm chí phải đào ba tấc đất cũng phải tìm cho ra.
Ta đi về phía chiếc bàn phía sau, trên bàn có một cuốn sách tỏa ra ánh sáng vàng. Đây chính là “Kiếm Tiên Quyết” khiến cho Tạ Vô Vọng điên cuồng.
Ta vừa tròn 6 tuổi, phụ thân vẫn còn chưa để ta thử phá bỏ pháp thuật trên “Kiếm Tiên Quyết”.
Ta đưa tay chạm vào “Kiếm Tiên Quyết”, dễ dàng xuyên qua tầng ánh sáng vàng, những trang sách của “Kiếm Tiên Quyết” tự động trải ra trước mặt ta từng trang một mà không có chút gió nào.
Thì ra ta chính là người hữu duyên đó.
Ta không hiểu cuốn phổ này viết gì, chỉ biết rằng cuốn phổ này là thủ phạm chính đã hãm hại gia đình ta. Trong lúc kích động ta gần như muốn xé nát nó ra thành từng mảnh.
“Kiếm Tiên Quyết” là cuốn kiếm phổ thượng cổ để lại, nếu trong Mộ gia chúng ta có một người hữu duyên có thể luyện tập kiếm pháp trong đó, tương lai người đó nhất định sẽ trở thành một kiếm khách vĩ đại.
Lời nói của phụ thân chợt văng vẳng trong đầu ta, ta nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay.
Có lẽ, cuốn kiếm phổ này có thể giúp ta báo thù.
Ta cất “Kiếm Tiên Quyết” vào tay nải đựng đồ và thoát khỏi Mộ phủ bằng cánh cửa bí mật.
Không biết đã chạy được bao lâu, cơ thể ngày càng kiệt sức, đột nhiên mắt ta mờ đi, bất tỉnh dưới trời mưa.
Khi tỉnh lại, đập vào mắt là một khuôn mặt hiền lành và ấm áp.
“Tiểu cô nương, cô tỉnh rồi à?”
Hóa ra ta được một cặp phu phụ tốt bụng cứu, khi họ đi săn trên núi đã bắt gặp ta bất tỉnh dưới cơn mưa.
Để không liên lụy đến họ, ta đã giấu kín danh tính và chỉ nói rằng phụ mẫu bị kẻ thù g.i.ế.t hại, chỉ có ta là người duy nhất trốn thoát được.
Hai vợ chồng thương hại ta nên đã nói cho ta biết cách đây môt trăm dặm có ngon núi Lưu Vân Tiên, trên núi có một tiên môn tên là Lưu Vân phái.
Để báo thù cho phụ mẫu ta chỉ có thể đến Lưu Vân phái cầu kiến các vị tiên nhân, chính đạo nhân sĩ luôn coi việc bảo vệ công lý là nghĩa vụ của mình, họ sẽ giúp đỡ ta.
Cặp phu phụ rất tốt bụng, đã chủ động đề nghị sẽ đưa ta đến núi Lưu Vân Tiên bằng xe lừa.
Ta không cự tuyệt lòng tốt của họ, suy cho cùng với thể lực của bản thân thì ta không thể một mình đến Lưu Vân phái được.
Sau khi đến chân núi Lưu Vân Tiên, ta cảm ơn hai vợ chồng và muốn tặng cho họ vài món đồ trang sức quý giá của bản thân để họ cầm đi đổi lấy tiền.
Quay người lại, ta tiến lên từng bước bậc thềm cao cao của Lưu Vân phái.
.
Phụ thân, mẫu thân hai người ở trên trời chờ nhé.
Chờ xem nữ nhi chính tay trả thù cho hai người.
3.
Ta giấu tay nải vào trong tay áo, quệt một nắm đất lên mặt và y phục rồi cố tình ngất xỉu trước cổng Lưu Vân môn.
Một đệ tử đi ngang qua đã dìu ta vào trong vấn y cốc của Lưu Vân phái.
Sau khi tỉnh lại, ta nắm chặt tay áo của một vị nữ y tiên không chịu buông ra, vừa khóc vừa cầu xin họ thu nhận.
Lưu Vân phái mười năm mới chiêu nhận đệ tử một lần, hiện tại cũng chưa phải lúc thu nhận đệ tử, cho nên ta chỉ có thể nghĩ ra cách này để được lưu lại.
Bọn họ hỏi thăm về gia nhân của ta, ta vẫn giấu kín thân phận, chỉ nói phụ mẫu qua đời trong một sự cố, hiện tại cả nhà chỉ còn mình ta.
Thứ nhất lòng người rất phức tạp, nếu ta kể lại toàn bộ sự việc bị d.i.ệ.t vong của Mộ gia, khó có thể đảm bảo rằng sẽ không có ai thèm muốn “Kiếm Tiên Quyết”.
Thứ hai, đó là vì phương thức mà người trong Tiên môn trừng phạt kẻ ác luôn luôn chỉ là g.i.ế.t những kẻ gây tội ác chứ không liên lụy đến gia quyến của họ.
Nếu ta cầu xin họ giúp ta báo thù, bọn họ đại khái sẽ chỉ thay ta g.i.ế.t Tạ Vô Vọng.
Nhưng điều mà ta muốn, là mạng của toàn bộ Tạ gia.
Vì vậy ta sẽ dùng chính năng lực của bản thân mình để tự tay báo thù.
Vị nữ y tiên này có vẻ là một người dễ mềm lòng, cô ấy vỗ nhẹ vào vai ta trấn an, nhỏ giọng thương lượng với người khác.
Sau đó quay đầu nói với ta bằng âm thanh nhỏ nhẹ:
“Tiểu nha đầu, chúng ta trước tiên sẽ kiểm tra linh căn của muội, nếu muội có tư chất tốt, chúng ta sẽ để muội lưu lại Lưu Vân phái.
Ta gật đầu như giã tỏi.
Ta đặt lòng bàn tay lên linh châu do nữ y tiên mang đến, linh châu lập tức phát ra hai vầng sáng màu đỏ và trắng.
Linh căn băng và hỏa.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nữ y tiên và các tu sĩ khác, ta thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt cũng giả bộ ngạc nhiên.
Ta thành công được lưu lại Lưu Vân môn, trở thành đệ tử của tam trưởng lão.
Tam trưởng lão giống như ta đều có linh căn kép băng và hỏa, vừa nghe tin một tiểu bối có linh căn băng và hỏa từ tông môn đến, liền hỏa tốc bay đến Vấn Y cốc để nhận ta.
Sư phụ đối xử với ta rất tốt, nguyên nhân có lẽ là vì linh căn kép băng và hỏa rất hiếm, khi dạy ta tu luyện, hầu hết mọi thứ ông ấy biết đều dạy cho ta.
Chấp niệm báo thù chiếm trọn tâm trí ta, ta đã dùng toàn bộ tâm huyết mình để tu luyện chăm chỉ.
Dưới sự chỉ bảo của sư phụ, ta đã áp chế được sự tương khắc giữa linh căn băng và hỏa trong cơ thể, có thể tùy ý sử dụng pháp thuật băng hệ và hỏa hệ.
Nghe sư phụ nói, chỉ có hợp nhất kim đan, mới có thể có được linh khí bản mệnh của bản thân, vì thế hàng ngày ta chăm chỉ luyện tập, bỏ qua tất cả mọi việc ngoài tai.
Sư phụ nhìn ra trong lòng ta có chấp niệm, nhưng khi thấy ta không định nói gì, người chỉ có thể vuốt râu thở dài, khuyên ta nên buông bỏ chấp niệm, hóa giải tâm ma.
Nhưng Tạ Vô Vọng một ngày còn sống, thì ta một ngày không thể yên giấc.
Chờ đến khi ta phá bỏ được kim đan, sư phụ mang đến một loạt pháp khí, để ta chọn một linh khí mà ta muốn.
Ta nhặt một thanh trường kiếm màu xanh lam, quay sang sư phụ:” Sư phụ, con muốn học kiếm pháp”.
“Nếu đã như vậy, kể từ bây giờ thanh yên kiếm này sẽ là pháp khí bản mệnh của con.”
Sau khi lựa chọn chủ tu kiếm đạo, ta thường đến Kiếm Các để thỉnh giáo nhị trưởng lão dạy kiếm pháp.
Nhị trưởng lão rất tán thưởng thái độ cầu tiến trong việc luyện kiếm pháp của ta, đối với ta rất nhiệt tình, thậm chí còn cho phép ta được mượn kiếm phổ trong thư tàng của ông ấy.
Ngày qua ngày, sự cảm ngộ của ta về kiếm thuật càng ngày càng sâu sắc, dần dần có thể chỉnh lí được một vài kiếm thuật tâm đắc.
Những văn tự và đồ họa khó hiểu của “Kiếm Tiên Quyết”, ta cũng có thể dần dần xem hiểu một chút rồi.
Năm mười hai tuổi, kiếm pháp của ta đại thành.
Thời điểm báo thù đã đến rồi.
4.
Đồ sát cả một gia tộc không phải là chuyện vinh quang, để không làm liên lụy đến thanh danh môn phái, ta đã tự xin rút khỏi phái Lưu Vân.
Sư phụ khó mà tin được, hỏi ta lý do.
Ta không nói một lời, quỳ xuống đất lạy ba lạy.
“Đồ đệ phụ sự dạy bảo của sư phụ, trong lòng có tâm ma, không cách nào ở lại Lưu Vân phái chuyên tâm tu luyện được nữa.”
Sư phụ vô cùng thất vọng về ta, mắt ngấn lệ ra lệnh trục xuất ta khỏi khỏi giáo phái.
Ban đêm.
Ta ẩn thân, ngồi trên tường Tạ gia, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong Tạ phủ, cười lạnh.
Tạ gia vừa mới tổ chức yến tiệc sinh thần cho tiểu nhi tử Tạ Hàn Minh tròn tám tuổi, Tạ Vô Vọng sắc mặt rạng ngời đang đứng ở cửa tiễn khách.
Ta kiên nhẫn chờ đến khi tất cả các vị khách rời khỏi, chuẩn bị đón tiếp thời khắc phục thù.
Tiễn khách xong, Tạ Vô Vọng dắt Tạ Hàn Minh đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện kiếm bản mệnh của hắn ta đang phát ra tiếng rung mãnh liệt.
Sắc mặt hắn trầm xuống, thấp giọng phân phó đám thị vệ dẫn Tạ Hàn Minh đi, giả bộ bình tĩnh nói:
“Nếu đã đến đây rồi sao còn không trực tiếp lộ diện, hà tất phải giấy đầu lòi đuôi?”
Ta xoay mình vượt qua tường, ném một hộp gỗ đen xuống chân Tạ Vô Vọng.
“Đây là món quà ta tặng Tạ gia, Tạ gia chủ mở ra xem có thích món quà này không?”
Ta cười hết sức chân thành.
Tạ Vô Vọng cảnh giác cúi xuống mở hộp đen ra, khi nhìn thấy thứ bên trong, chân hắn nhũn ra, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
“A Cẩn?”
Ta mỉm cười, khiêu khích nói:” Món quà này thế nào? Tạ gia chủ có thích không?”
Thứ trong hộp gỗ kia là thủ cấp đại nhi tử của Tạ Vô Vọng, Tạ Hàn Cẩn.
Sở dĩ gọi là thượng lương bất chính hạ lương oa*
<*chú thích: ý chỉ xà nhà bên trên không thằng thì sẽ kéo theo xà bên dưới bị cong>
Trên đường đi đến Tạ gia, lúc đi qua Bận Dương Thành, nghe được tin Tạ Hàn Cẩn đang khi nam bá nữ, tiện tay trừ gian d.i.ệ.t ác, vừa đúng lúc làm món quà tặng cho Tạ gia.
Tạ Vô Vọng chắc hẳn rất thích món quà này, hắn kích động đến mức lời nói cũng không được mạch lạc.
Đúng lúc này, tu sĩ Tạ gia từ bốn phương tám hướng lao ra.
Tạ Vô Vọng vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất con, chỉ vào ta giận giữ gào lên:” Bắt lấy cô ta, ta sẽ nghiền nát cô ta thành tro bụi.”
Tạ phu nhân vừa ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy thủ cấp của Tạ Hàn Cẩn trong hộp gỗ, ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, run lên vì giận dữ:
“Ngươi…tiện nhân, sao ngươi dám động vào hài nhi của ta! Ta phải khiến ngươi tuẫn táng cùng nó! Ngươi đã bị bao vây, hôm nay đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”
Ta bị bao vây sao?
Ta liếc qua đám tu sĩ đang lao về phía mình.
Không, bà ta nói sai rồi.
Phải là, ta đang bao vây bọn họ.
Ta rõ ràng nhìn thấy, dưới chân bọn họ là lớp băng sương đang từ từ hình thành, đồng thời cũng không ngừng lan ra.
Ta khẽ ngâm nga bài ca dao mẫu thân thường hát để ru ta ngủ khi còn nhỏ.
Đọc truyện vui vẻ và không giục ad nhé😘🥹
Giục nhiều mình block luôn khỏi hỏi lí do nhé.