Chương 1 - Mộ Tiêu
Tác giả: 不含糖可乐
Đề cử: Meo thiếu ngủ
Dịch: Chuyện nhà có hai con Báo
Ảnh: Pinterest
Văn án:
Sau khi t.à.n s.á.t cả nhà kẻ thù, ta nhìn những thi thể la liệt trên mặt đất, cười ra nước mắt.
Khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên ta phát hiện trong nhà vẫn còn một đứa bé đang trốn.
Ta nhếch khóe miệng, bước đến trước mặt đứa bé, lấy ra một con d.a.o găm và một viên kẹo để nó lựa chọn.
Nếu chọn đúng, có thể tha cho nó một m.ạ.n.g.
Nhưng nó lại vươn tay ra nắm lấy góc áo của ta, nói một cách đáng thương:
“Tỷ tỷ, ta có thể chọn tỷ được không?”
Ta thoáng giật mình, khẽ nheo mắt, cười đến dịu dàng, nhỏ giọng nói với thằng bé:
“Không được.”
Người này ham mê sắc đẹp của kẻ thù, chính là kẻ bất nhân, bất hiếu, không thể giữ lại được.
Ta hất tay nó ra, trong ánh mắt hoảng sợ của thằng bé, một kiếm đ.â.m vào người.
1.
Một đêm mưa mười năm trước, có một nhóm người bịt mặt bất ngờ xông vào Mộ phủ vào lúc đêm khuya, bao vây cả trên dưới Mộ phủ.
Tên thủ lĩnh đã ép phụ thân ta giao ra “Kiếm Tiên Quyết”, nếu không sẽ t.à.n s.á.t toàn bộ Mộ gia.
“Kiếm Tiên Quyết” tình cờ có được khi tằng tổ phụ ta ra ngoài tu luyện khi còn trẻ.
Có tin đồn cho rằng đó là một quyển kiếm quyết được truyền lại bởi một vị kiếm tu vĩ đại trước khi phi thăng. Một cuốn sách bí mật hiếm có mà nhiều người luyện kiếm ao ước có được.
Phụ thân nói, trên “Kiếm Tiên Quyết” có thi triển pháp thuật, chỉ khi gặp được người hữu duyên, pháp thuật sẽ tự mở ra.
Tiếc thay, từ trước tới nay Mộ gia chưa từng xuất hiện người hữu duyên.
Từ sau khi tằng tổ phụ quy tiên, “Kiếm Tiên Quyết” vẫn luôn được cất giữ trong mật thất của Mộ phủ.
Mật thất bày trận pháp, trừ huyết thống trực hệ của Mộ gia ta thì tuyệt đối không ai mở được.
Làm thế nào mà đám người bịt mặt này lại biết “Kiếm Tiên Quyết” ở Mộ gia?
Phụ thân hừ lạnh một tiếng với tên thủ lĩnh, ngay lúc định lệnh cho đệ tử Mộ gia phòng thủ chống lại kẻ thù, lại đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u lớn.
Tên bịt mặt cười lớn, tháo khăn che mặt ra nói:” Mộ Lâm, ngươi còn nhớ ly rượu hôm nay ngươi đã uống không? Ta đã bỏ thêm đoạn trường tán vào đó.”
Sắc mặt phụ thân tái nhợt, run rẩy chỉ vào hắn, không thể tin nổi nói:” Ngươi…là ngươi! Tạ Vô Vọng!”
Tạ Vô Vọng là chủ Tạ gia ở Tầm Châu, từng được phụ thân chiếu cố.
Phụ thân và hắn mới gặp mà như đã quen thân, hai người như chí giao hảo hữu không có gì giấu diếm nhau, vì thế Tạ gia và Mộ gia thường giữ liên lạc qua lại.
Nói vậy Tạ Vô Vọng qua lời phụ thân mới biết được bí mật của Mộ gia.
Ngày thường hắn luôn tỏ ra bộ dạng hiền lành, không ngờ hóa ra lại là một con thú đội lốt người!
Ngay khi Tạ Vô Vọng dẫn người xông vào, phụ thân đã bảo mẫu thân dẫn ta đi trốn.
Lúc này, ta và mẫu thân đang nấp trong mật thất ở lầu hai, qua cửa sổ quan sáy thấy hết tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài.
Sau khi Tạ Vô Vọng cởi khăn che ra, ta nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt đáng căm hận của hắn sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang đã khắc sâu vào tâm trí ta.
Bỗng nhiên đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Ta quay đầu thấy mẫu thân đang dùng máu của ta thi pháp lên một người giấy.
Người giấy dần dần biến thành diện mạo của ta.
Hai mắt mẫu thân đãm lệ nhìn ta nói:
“Tiêu Tiêu, e rằng hôm nay Mộ gia chúng ta khó mà thoát khỏi kiếp này, ta ra ngoài giúp phụ thân con, con hãy đi ra ngoài bằng cánh cửa bí mật của mật thất ra ngoài, nhớ cho kỹ, con nhất định phải sống thật tốt!”
“Nương!”
Ta khóc nức nở níu kéo mẫu thân.
Nhưng mẫu thân không để ý đến ta, sau khi làm thuật cách âm trong mật thất, dứt khoát mang theo người giấy thế thân rời khỏi mật thất.
Trong phòng chỉ còn lại mình ta, khóc không thành tiếng.
Sau khi mẫu thân xuống lầu, đỡ lấy phụ thân rồi hung hãn phun nước bọt về phía Tạ Vô Vọng:
“Tạ Vô Vọng, sợ là hôm nay ngươi phải uổng phí tâm tư rồi! Trên “Kiếm Tiên Quyết” có hạ pháp thuật, chỉ có người hữu duyên mới có thể xem được huyền bí trong đó, loại người vong ân bội nghĩa như ngươi, chắc chắn không thể là người có duyên được.”
Tạ Vô Vọng không tin lời mẫu thân ta, lệnh cho tất cả các tu sĩ của Tạ gia đang ẩn nấp trong bóng tối xuất hiện và bắt đầu giao đấu với tu sĩ của Mộ gia.
Phụ thân bị trúng độc nên thể lực suy kiệt, sớm rơi vào thế bất lợi trước sự bao vây của các tu sĩ Tạ gia.
Mẫu thân muốn giúp đỡ phụ thân nhưng lại bị các tu sĩ khác bao vây không thể thoát ra được.
Người mà Tạ Vô Vọng mang đến thật sự quá nhiều rồi.
Cho đến khi ta nhìn thấy phụ thân ngã dưới lưỡi k.i.ế.m của Tạ Vô Vọng, còn mẫu thân thì c.h.ế.t trong vòng vây của đám tu sĩ.
Ta không thể kiềm chế được cảm xúc nữa đã khóc lóc thảm thiết trong mật thất.
Tạ Vô Vọng ngồi ở ghế chính trong phòng tiếp khách của Mộ phủ, uống trà của phụ thân, nhẹ nhàng hạ lệnh:
“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tìm cho kỹ xem có để con cá nào lọt lưới không, một con cũng không tha.”
“Gia chủ, thống kê số lượng thi thể, tổng cộng có ba trăm năm mươi mốt, không thiếu một ai, ngài yên tâm.”
Trong đó đã bao gồm cả người giấy thế thân của ta.
Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tạ Vô Vọng, nỗi hận gần như muốn hóa thành hành động.
Ta quỳ xuống hướng về phía thi thể của phụ mẫu mà lạy một cái, run run gằn từng chữ:
“Mộ Tiêu ta, ở đây thề rằng sau này nhất định sẽ khiến Tạ gia nợ m.á.u trả bằng m.á.u, dùng m.á.u của Tạ Vô Vọng tế những linh hồn đã khuất của Mộ gia ta!”