Chương 3 - Mộ Tiêu

Tác giả: 不含糖可乐

Đề cử: Meo thiếu ngủ

Dịch: Chuyện nhà có hai con Báo

Ảnh: Pinterest

5.

Cuộc báo thù này kéo dài trong một giờ.

Lúc đồ s.á.t, bọn họ đều cho ta cảm giác rất thống khoái.

Duy chỉ khi g.i.ế.t Tạ Vô Vọng, ta đặc biệt phóng một chùy băng vào cơ thể hắn ta, vừa dùng lửa đ.ố.t hắn trong nửa canh giờ để hắn cảm nhận được như thế nào là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Trước khi c.h.ế.t, Tạ Vô Vọng đã hỏi rốt cuộc ta là ai.

Ta chầm chậm cúi xuống, lấy ra “Kiếm Tiên Quyết”.

“Còn nhớ Mộ gia đã bị ngươi s.á.t h.ạ.i mười bốn năm trước không?”

Tạ Vô Vọng trợn to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:” Ngươi! Khụ khụ khụ…ngươi là tàn dư của Mộ gia! “Kiếm tiên quyết” đang ở trong tay ngươi!”

Hắn ôm ngực ho khan hồi lâu, hơi thở thoi thóp:” Ngươi muốn báo t.h.ù, thì tới tìm ta là được! Vì sao ngay cả gia nhân ngươi cũng không buông tha?”

“Là vì…”

Ta cố ý nhấn mạnh từng chữ.

“Muốn nhổ cỏ thì phải d.i.ệ.t tận gốc.”

Ngày Mộ gia ta bị d.i.ệ.t môn, hắn cũng đã nói ra câu đó.

Đôi mắt Tạ Vô Vọng đỏ ngầu, hận không thể trực tiếp x.é ta ra thành từng mảnh, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào ta, đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u và c.h.ế.t tại chỗ.

Ta đứng giữa viện Tạ phủ, nhìn những t.h.i t.h.ể la liệt trên mặt đất, tùy tiện bật cười.

Cười mãi, cười mãi, cười đến rơi nước mắt.

Cuối cùng ta cũng đã tự tay báo t.h.ù.

Nhưng người nhà của ta cũng không bao giờ quay trở lại nữa.

Có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, một giọt, hai giọt… …

Ta giơ tay định bắt lấy.

Trời bắt đầu mưa rồi.

Giống như ngày Mộ gia bị d.i.ệ.t môn mười bốn năm trước.

6.

Để ngăn không cho con cá nào lọt lưới, ta giả ý rời khỏi Tạ phủ, nhưng thực tế là trốn trong bóng tối quan sát động tĩnh xung quanh.

Không lâu sau, ta thấy cửa phòng bị đẩy ra, một cậu bé chạy ra ngoài, ôm t.h.i t.h.ể của Tạ Vô Vọng và Tạ phu nhân khóc nức nở.

Tạ Hàn Minh, ta suýt thì quên mất cậu ta rồi.

Ta từ trong bóng tối hiện ra, chuẩn bị giải quyết con cá lọt lưới này.

Ta đột nhiên hiện thân, Tạ Hàn Minh bị giật mình, còn chưa kịp thu liễm hận ý mãnh liệt từ trong đáy mắt.

Nhìn thấy ta đến gần, thằng bé đột nhiên thay đổi sắc mặt, mở to đôi mắt ngấn lệ, chăm chú nhìn ta.

“Tỷ tỷ… …” Nó nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, vẫn không biết cách che giấu cảm xúc của bản thân, trong ánh mắt nó nhìn ta, vẫn luôn lộ ra hận ý.

Đúng hơn là, nó giống như một con sói con, tận lực ẩn giấu tài năng của mình.

Nó thấp giọng cầu xin ta:” Tỷ tỷ, tỷ có thể đừng g.i.ế.t đệ được không?”

Ta đột nhiên nảy ra ý muốn trêu chọc nó.

Ta lấy ra một con d.a.o găm và một viên kẹo để nó chọn một trong hai.

Nếu chọn đúng, ta có thể tha cho nó một mạng.

Ta lặng lẽ nhìn Tạ Hàn Minh, chờ đợi lựa chọn tiếp theo của thằng bé.

Nếu nó chọn con d.a.o, có nghĩa là nó có ý định g.i.ế.t ta, không thể giữ đứa bé này.

Nếu nó lựa chọn viên kẹo, chứng minh rằng đứa trẻ này lòng dạ cực thâm sâu, tuyệt đối không thể giữ lại được.

Nếu như nó không chọn cả hai thứ, chứng tỏ nó trời sinh đã có bản tính phản bội, càng không được phép giữ lại.

Còn nếu nó chọn cả hai, cho thấy là con người có dục vọng sâu sắc, ắt hẳn là tai hoạ, vẫn không thể giữ lại đứa trẻ này.

Nhưng điều ta không ngờ, nó lại vươn tay ra nắm lấy tay áo của ta:

“Tỷ tỷ, ta có thể chọn tỷ được không? Tỷ có thể đưa ta đi được không?”

Tạ Hàn Minh nhẹ nhàng lay lay ống tay áo của ta, vẻ mặt đáng thương.

Tim ta bỗng loạn nhịp trước ánh mắt cầu xin của nó, sau đó khẽ nheo mắt, cười ôn nhu:

“Không thể được.”

Thằng bé này ham mê sắc đẹp của kẻ thù, chính là kẻ bất nhân, bất hiếu, không được phép giữ lại.

Ta hất tay nó ra, trong ánh mắt bất ngờ của thằng bé, một k.i.ế.m đ.â.m vào người.

Làm sao ta có thể buông tha cho hài tử của kẻ thù được.

Ngay từ lúc bắt đầu, ta đã không có ý định để nó sống sót.

7.

Báo t.h.ù xong, ta tìm một nơi sơn thủy hữu tình để an cư.

Trong tiểu viện trúc lâm, mỗi ngày ta phẩm trà, đọc sách, khi không có việc gì làm sẽ chuyên tâm tu luyện, cuộc sống khá thoải mái.

Khi nghe thấy có người thảo luận về việc tàn dư của Mộ gia đồ sát toàn Tạ gia, ta chỉ mỉm cười đáp:

“Có lẽ…đây chính là báo ứng.”

Một ngày, ta ra ngoài thu thập vài loại cây linh thực cần thiết cho quá trình luyện đan, trên đường trở về, bầu trời bỗng trở nên u ám, chẳng mấy chốc bắt đầu đổ mưa lớn.

Ta nhanh chóng đội mũ rèm, thi triển khinh công bay về.

Khi ngang qua một khu rừng, ta vô tình thoáng thấy một thân ảnh nhỏ bé màu đen, nằm bất động trên mặt đất.

Trong giây lát ta có chút hoảng hốt, phảng phất thấy hình ảnh của chính bản thân ta năm đó chạy trốn khỏi Mộ gia và bất tỉnh dưới mưa.

Ta đặt thanh k.i.ế.m của mình xuống bên cạnh cậu ta, cẩn thận quan sát chàng thiếu niên trước mắt.

Trông tướng mạo cậu ta ước chừng khoảng mười tuổi, trên người có nhiều vết thương, có lẽ là bị người ta truy s.á.t.

Cậu ta ngã xuống chân một con dốc cao, m.á.u từ trán vẫn đang chảy ra, xét theo tình huống thì có khả năng khi đang chạy trốn bị ngã đập đầu xuống.

Ta không muốn quản chuyện của người khác, nên dìu cậu ta vào một ngôi chùa đổ nát để trú mưa rồi chuẩn bị rời đi.

Khi quay người rời đi, ta nghe thấy cậu ta lẩm bẩm điều gì đó trong lúc hôn mê.

“Cha…nương…mọi người đừng đi mà…”

Chân ta dừng bước.

Ta quay đầu lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt non nớt đó, sắc mặt thiếu niên đỏ bừng hiển nhiên là đang sốt cao.

Nếu như ta mặc kệ, hắn sẽ c.h.ế.t.

Ta nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc lâu, cuối cùng vẫn nên đưa cậu ta trở về.

Ta đổ một chậu nước lạnh, đắp khăn ướt lên trán, băng bó vết thương đơn giản, lát sau cho uống đan dược trị thương.

Sau khi sắp xếp xong cho thiếu niên, ta trở về phòng tiếp tục tu luyện.

Ngày hôm sau.

Sau khi trời tạnh mưa, ta đang luyện kiếm trong trung viện, đúng lúc trông thấy cậu ta từ từ tỉnh dậy.

Thiếu niên này khá cảnh giác vừa hỏi ta là ai, vừa đảo mắt quan sát xung quanh.

Ta không trả lời câu hỏi của cậu ta, ngược lại hỏi về thân phận lai lịch cùng với nguyên nhân cậu ta bị truy s.á.t.

Nhiều năm qua ta tu băng linh căn, hiếm khi sử dụng hỏa pháp, thân thể cũng mang theo một tầng hàn khí, hắn tựa hồ có vẻ bị sợ hãi trước vẻ ngoài lạnh lùng của ta, khẽ run rẩy, lắc lắc đầu nói:

“Ta cũng không biết ta là ai, cái gì ta cũng đều không nhớ được…”

Ta hồi tưởng lại ngày hôm qua khi nhìn thấy hắn, đầu hắn đang tựa vào một hòn đá.

Có lẽ nào hắn bị mất trí nhớ?

Trông thấy hắn ôm trán đau đớn, không có vẻ gì là giả vờ nên ta không hỏi nữa.

Ta chăm sóc cậu thiếu niên một thời gian, trong mấy ngày này cậu ta không còn sợ ta như lần đầu gặp nữa, cậu ta đã can đảm hơn chủ động giúp ta nấu cơm.

Ta sớm đã tích cốc rồi, bản thân không cần ăn cơm, nhưng cậu thiếu niên đó chỉ là phàm nhân nên ta đành phải đi chợ mua ít rau và vài cuốn sách dạy nấu ăn để về tự học làm cơm.

Thật may mắn, hắn không ghét bỏ những món ta nấu.

Nếu không ta chắc chắn sẽ ném hắn ra ngoài.

Đến chập tối, cậu thiếu niên nài nỉ ta đặt tên cho nó, ta suy nghĩ một lúc, nghĩ bụng, vì ta gặp được hắn ở ven đường, nên là…

“Gọi ngươi là Lục Ngộ đi.”

Mọi người đọc vui vẻ.