Chương 3 - Miếng Thịt Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nói xong, anh không nhìn tôi thêm lấy một cái, giật lấy chìa khóa xe, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa bỏ đi.

Tiếng đóng cửa vang dội trong căn phòng khách trống trải, làm tim tôi co thắt từng đợt.

Tôi đứng lặng ở giữa phòng khách, xung quanh là đồ đạc quen thuộc và không khí lạnh lẽo.

Tôi đột nhiên cảm thấy một nỗi cô đơn chưa từng có.

Tủi thân, phẫn nộ, nghi ngờ, như thuỷ triều nhấn chìm tôi.

Chuyện nhà tôi?

Chẳng lẽ tôi không phải người trong nhà này sao?

Tôi chỉ muốn làm rõ chân tướng, tại sao anh lại dùng từ “người ngoài” để làm tôi tổn thương?

Anh đang sợ điều gì?

Hay là… đang che giấu điều gì?

02

Đêm đó, tôi thức trắng.

Sau khi Thẩm Chu đóng sầm cửa rời đi, anh không trở về, cũng chẳng có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi.

Tôi nằm trên chiếc giường đôi lạnh lẽo, bên cạnh trống không. Trong đầu không ngừng lặp lại mọi chuyện xảy ra tối qua tiếng gào khóc như điên dại của mẹ chồng, ánh mắt sợ hãi của dì hàng xóm, và gương mặt giận dữ của Thẩm Chu.

Từng dấu chấm hỏi như một tấm lưới dày đặc, vây chặt lấy tôi.

Tôi không phải là người thích gây chuyện, nhưng việc này từ đầu tới cuối đều đầy điểm kỳ lạ. Thẩm Chu càng muốn tôi dừng lại, tôi lại càng chắc chắn trong này có một bí mật lớn.

Tôi không thể buông xuôi như vậy được.

Sáng sớm hôm sau, tôi mang đôi mắt thâm quầng xuống lầu một lần nữa.

Tôi không đến gõ cánh cửa đã khép chặt kia, mà đứng chờ ở trạm rác trong khu dân cư.

Tôi biết, mỗi sáng chị ấy đều đến đây “làm việc”.

Quả nhiên, chưa bao lâu, dáng người gầy gò còng lưng ấy lại xuất hiện. Chị ấy kéo theo chiếc xe đẩy cũ kỹ, bên trên chất đầy thùng carton ép dẹp và chai nhựa.

Thấy tôi, chị rõ ràng khựng lại, theo phản xạ định quay đầu bỏ đi.

“Chị ơi!” Tôi vội bước lên chặn đường bà.

Tôi cố gắng để giọng mình nghe thật ôn hòa và vô hại: “Tôi không có ác ý, tôi không đến để ép chị. Tôi chỉ muốn biết sự thật, chị có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

chị ấy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi, hai tay nắm chặt tay cầm của chiếc xe đẩy nhỏ, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.

Ánh nắng chiếu lên mái tóc hoa râm của chị, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Lúc này tôi mới nhận ra, có lẽ chị ấy không già như vẻ ngoài, chỉ là nhiều năm dãi nắng dầm mưa và thiếu dinh dưỡng khiến chị trông già hơn tuổi thật rất nhiều.

“Nếu chị thật sự là Thẩm Lan,” tôi hạ giọng, từng chữ từng câu chậm rãi nói ra, “chẳng lẽ chị không muốn về nhà sao? Không muốn gặp mẹ mình sao? Bà ấy rất nhớ chị.”

Nhắc đến hai chữ “mẹ”, thân thể chị ấy run lên dữ dội.

Chị đột ngột ngẩng đầu, trong đôi mắt đục ngầu lập tức đong đầy nước mắt, nhưng trong đó không có niềm vui, chỉ có nỗi đau thương và sợ hãi vô tận.

chị ấy hé môi, cổ họng phát ra tiếng rên khàn đặc, nhưng không thể thốt ra một lời nào.

Chúng tôi cứ đứng đối diện nhau như vậy, bên cạnh trạm rác nồng nặc mùi chua thối.

Xung quanh là tiếng tập thể dục buổi sáng của cư dân, tiếng trẻ con nô đùa, cảnh tượng yên bình như mọi ngày. Còn chúng tôi, như bị giam trong một không gian khác đầy đau khổ và bí mật.

Một lúc lâu sau, chị như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

chị ấy buông xe đẩy ra, lặng lẽ quay người đi về phía tòa nhà nơi chị sống.

Tôi tưởng chị lại bỏ chạy, trong lòng trào lên cảm giác thất vọng.

Không ngờ, chị chỉ ra hiệu bảo tôi đi theo.

Tôi bước theo chị, trở lại căn phòng ẩm thấp tối tăm ấy.

Trong phòng chất đầy những thứ chị nhặt về, hầu như không còn chỗ đặt chân. Mùi ẩm mốc và thức ăn ôi thiu càng nồng nặc hơn, khiến tôi suýt nôn mửa.

Chị không bật đèn, chỉ tận dụng chút ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, cúi xuống lục lọi thứ gì đó dưới gầm giường trong một chiếc hộp hỏng.

Một lát sau, chị đứng dậy, trên tay cầm một vật.

Đó là một quyển sổ tay được bọc rất kín bằng nhiều lớp túi nilon bên trong bên ngoài.

Chị đưa quyển sổ cho tôi, động tác trang trọng như đang giao lại một món thánh vật.

Tôi đón lấy, tháo lớp túi nhựa ra từng chút một, bên trong lộ ra một cuốn sổ mép đã cuộn lại vì cũ kỹ, đầy vết dầu mỡ.

Bìa không có chữ nào.

Tôi mở trang đầu tiên, mùi giấy cũ và mực in xộc lên mũi.

Nét chữ trên đó xiêu vẹo nguệch ngoạc, nhìn ra được người viết đã dùng rất nhiều sức, có vài nét bút thậm chí rách cả giấy.

Trên trang đầu tiên chỉ có một câu: “Mẹ, con chưa chết, con vẫn sống, sống ngay dưới nhà mẹ.”

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.

chị ấy thật sự là Thẩm Lan!

Chị thật sự đã sống ngay dưới nhà chúng tôi, trong một môi trường chẳng khác gì bãi rác này, sống nhẫn nhục suốt hai mươi năm!

Tôi cố kìm nén cơn chấn động trong lòng, tiếp tục lật sang những trang tiếp theo.

Nội dung trong sổ đứt quãng, giống nhật ký, cũng giống những ghi chép tùy ý.

“Hôm nay trời mưa rồi, chân lại bắt đầu đau.”

“Nhặt được nửa quả táo chưa hỏng, rất ngọt.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)