Mệnh ta cứng như sắt, khó mà giết nổi.
Vừa chào đời đã bị đánh tráo, cha mẹ nuôi nhiều lần muốn giết ta.
Một tháng tuổi, họ định bỏ đói cho ta chết.
Ai ngờ tiếng khóc của ta khiến cả ngôi làng rung chuyển, đất long trời lở.
Ba tuổi, họ mang ta lên núi sâu vứt đi —
kết quả là dã thú trên núi sợ đến mức chạy tán loạn xuống dưới,
ta lại được… hổ đưa xuống núi an toàn.
Năm tuổi, họ ném ta xuống sông, muốn dìm ta chết,
dòng sông lập tức tách làm hai, chỉ để lại ta nằm giữa, bình yên vô sự.
Sau đó phát hiện ta tiêu hao lượng dưỡng khí khổng lồ,
phải mang bình oxy bên người mới sống được.
Mười tuổi, họ cắt nguồn oxy, định khiến ta nghẹt thở mà chết —
ta chỉ tung một cú đấm, khiến cả ngôi làng sụp xuống.
Từ đó trở đi, cha mẹ nuôi sợ ta đến run lẩy bẩy,
cả làng đều trở nên hiền lành ngoan ngoãn.
Hai mươi năm sau, cha mẹ nuôi không chịu nổi chi phí khổng lồ
do việc ta hít thở gây ra, đành trả ta về nhà hào môn.
Ngày trở về, “giả thiên kim” nắm tay ta đầy thân thiết, giọng yếu ớt đáng thương:
“Chị ơi, chị đừng đuổi em đi, coi em như một con mèo, con chó nhỏ,
để em được ở bên ba mẹ là được rồi…”
Bình luận