Chương 1 - Mệnh Ta Cứng Như Sắt
Mệnh ta cứng như sắt, khó mà giết nổi.
Vừa chào đời đã bị đánh tráo, cha mẹ nuôi nhiều lần muốn giết ta.
Một tháng tuổi, họ định bỏ đói cho ta chết.
Ai ngờ tiếng khóc của ta khiến cả ngôi làng rung chuyển, đất long trời lở.
Ba tuổi, họ mang ta lên núi sâu vứt đi —
kết quả là dã thú trên núi sợ đến mức chạy tán loạn xuống dưới,
ta lại được… hổ đưa xuống núi an toàn.
Năm tuổi, họ ném ta xuống sông, muốn dìm ta chết,
dòng sông lập tức tách làm hai, chỉ để lại ta nằm giữa, bình yên vô sự.
Sau đó phát hiện ta tiêu hao lượng dưỡng khí khổng lồ,
phải mang bình oxy bên người mới sống được.
Mười tuổi, họ cắt nguồn oxy, định khiến ta nghẹt thở mà chết —
ta chỉ tung một cú đấm, khiến cả ngôi làng sụp xuống.
Từ đó trở đi, cha mẹ nuôi sợ ta đến run lẩy bẩy,
cả làng đều trở nên hiền lành ngoan ngoãn.
Hai mươi năm sau, cha mẹ nuôi không chịu nổi chi phí khổng lồ
do việc ta hít thở gây ra, đành trả ta về nhà hào môn.
Ngày trở về, “giả thiên kim” nắm tay ta đầy thân thiết, giọng yếu ớt đáng thương:
“Chị ơi, chị đừng đuổi em đi, coi em như một con mèo, con chó nhỏ,
để em được ở bên ba mẹ là được rồi…”
1.
Tôi nhìn cô ta đầy nghi hoặc, không hiểu:
“Bao giờ tôi nói là muốn đuổi cô đi?”
Giả thiên kim sững người, ánh mắt chứa đựng vẻ xúc động:
“Chị… chị không đuổi em đi sao? Em thật sự rất vui!”
“Chị yên tâm, chỉ cần chị cho em ở lại, em chịu ấm ức chút cũng không sao. Dù sao thì hai mươi năm qua em đã chiếm mất thân phận tiểu thư vốn thuộc về chị, trong lòng em vẫn luôn thấy áy náy…”
Gió mùa đông lạnh cắt da, thổi qua khiến tôi khó chịu.
Mỗi khi có gió, cơ thể tôi lại run lên từng đợt.
Nghe cô ta nói vậy, tôi càng không hiểu:
“Cô làm tiểu thư nhà giàu, được cưng chiều như vậy, mà cũng thấy ấm ức à?”
Giả thiên kim theo phản xạ siết chặt tay tôi.
Tôi lập tức cảm thấy nhói đau, vội đẩy cô ta ra, rút tay về:
“Cô làm tôi đau đấy.”
Thể chất tôi đặc biệt, da rất nhạy cảm, cực kỳ sợ đau.
Cơ thể lại yếu bẩm sinh, chỉ cần véo nhẹ cũng để lại vết đỏ.
Tôi chỉ khẽ đẩy một cái, giả thiên kim đã mềm nhũn ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào:
“Ba mẹ, con không trách chị đâu… là lỗi của con, con không đứng vững nên mới ngã, không liên quan gì đến chị cả…”
Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, khó chịu đến nỗi không thở nổi, vội lấy bình oxy trong ba lô ra, hít một hơi thật sâu.
Cha mẹ nhà hào môn nhìn tôi yếu ớt như thế thì xót xa vô cùng.
Ánh mắt họ nhìn giả thiên kim chợt trở nên phức tạp.
Mẹ nói với cô ta:
“Ngoan nào, Nhuận Nhuận, đừng làm loạn nữa. Con nhìn chị con xem, gầy đến mức nào rồi?”
Gương mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, động tác hít oxy…
Từng lớp “hiệu ứng tội nghiệp” xếp chồng lên nhau.
Giả thiên kim hận tôi đến nghiến răng, nhưng không dám công khai đối đầu, chỉ có thể cúi đầu rơi nước mắt tỏ vẻ đáng thương.
Cả nhà ai nấy đều đau lòng nhìn tôi — chỉ có anh cả thì cau mày, xông lên đẩy mạnh tôi một cái, rồi giáng thẳng một bạt tai:
“Giả vờ yếu đuối cái gì hả?”
Hắn giật lấy bình oxy trong tay tôi, ném thẳng vào bể nước bên cạnh:
“Còn cầm bình oxy ra làm bộ làm tịch! Đừng tưởng như vậy là tôi sẽ để cô bước chân vào nhà họ Lâm!”
“Nhà họ Lâm không hoan nghênh cô!”
Tôi lạnh mặt.
Anh hai chạy tới, kinh hoảng hét lên:
“Anh làm gì thế hả! Sao lại dám động vào em gái! Con bé nó—”
Ầm!
Anh cả bị tôi đá bay, người đập thẳng vào tường, khảm sâu trong đó, bất động.
Anh hai hoảng hồn, không dám nhìn, vội vàng chạy tới gỡ anh cả xuống.
“Anh cả, đừng chọc giận em gái nữa… nhìn thì yếu vậy thôi, chứ sức chiến đấu của con bé khủng khiếp lắm.”
Anh cả được gỡ ra, ôm ngực run giọng nói:
“…Nhìn ra rồi.”
Ba mẹ sợ đến tái mặt, vội gọi bác sĩ gia đình, rồi lại quay ra gọi cấp cứu 120.
Chẳng mấy chốc, họ đưa anh cả — người gần như không nhúc nhích nổi — đi bệnh viện.
Trong nhà chỉ còn lại tôi và “giả thiên kim”.
Cô ta bước tới, khóe môi cong lên nụ cười châm chọc, đầy đắc ý:
“Giờ thì mày xong đời rồi. Nhà họ Lâm này, mày đừng hòng bước vào nữa.”
Hai tay cô ta khoanh trước ngực, giọng điệu kẻ cả:
“Anh cả là trụ cột của nhà họ Lâm mày dám đánh anh ấy nhập viện, cha mẹ nhất định sẽ hận mày đến chết. Nếu tao là mày, tao sẽ ngoan ngoãn cuốn gói về nhà cha mẹ nuôi đi, đỡ bị anh cả phong sát.”
Tôi chỉ thản nhiên mở ba lô, lấy ra một bình oxy mini khác, hít một hơi dài, rồi liếc cô ta một cái:
“Cô muốn thử cảm giác bị khảm vào tường không?”
Sắc mặt giả thiên kim lập tức tái mét, lùi một bước:
“Cô… cô đừng tưởng như thế là sẽ được vào nhà họ Lâm!”
Tôi nhàn nhạt đáp, giọng điềm tĩnh mà lạnh lẽo:
“Ta phải vào.”
2.
Thể chất của tôi đặc biệt, nhu cầu oxy cực kỳ lớn.
Cơ thể yếu ớt, không chịu nổi khổ cực — sinh ra là để hưởng phúc.
Cha mẹ nuôi từng nói: cha mẹ ruột của tôi là người nhà hào môn, chỉ cần vào nhà họ Lâm tôi sẽ được sống sung sướng cả đời.
Nhưng sau khi tôi đánh anh cả, tin tức lan khắp biệt thự.
Từ trên xuống dưới, mỗi người hầu nhìn thấy tôi đều run như cầy sấy.
Tôi ngồi ở phòng khách, chờ họ trở về.
Chiều muộn, anh hai đưa cha mẹ nhà họ Lâm về, trên đường vừa đi vừa khuyên nhủ hết lời:
“Mẹ, Lâm Nhất Nhất mới là con ruột của hai người, dù thế nào cũng không thể để em ấy chịu ấm ức được.”
“Mẹ nhìn em gái xem, người gầy yếu như vậy. Cha mẹ nuôi của em ấy sống ở một ngôi làng hẻo lánh, điều kiện chẳng tốt. Dù đúng là em ấy ra tay với anh cả, nhưng vốn dĩ là anh cả đánh trước mà.”
“Dù sao thì cũng nên về nói chuyện tử tế với em ấy đi.”
Cha nhìn anh hai bằng ánh mắt phức tạp:
“Lão nhị, con chỉ đi đón nó có một chuyến mà sao thay đổi rồi? Trước đây con chẳng phải là người thương Nhuận Nhuận nhất sao?”
Anh hai mím môi:
“Sau này cha mẹ sẽ hiểu thôi… ở bên Nhất Nhất, con cảm thấy rất an toàn.”
Cha mẹ nhà họ Lâm nghe vậy càng thấy khó hiểu,
nhưng nhớ đến sức mạnh đáng sợ của tôi, cuối cùng cũng đành gật đầu cho tôi ở lại.
Mẹ nhìn tôi:
“Con đã chọn phòng chưa?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, “giả thiên kim” đã nhẹ nhàng bước tới, giọng yếu ớt:
“Mẹ, để chị ở phòng của con đi. Dù sao phòng đó vốn dĩ là của chị, là con xuất hiện mới cướp mất chỗ của chị. Con không trách chị, chỉ hy vọng chị đừng chê con thôi.”
Lúc rảnh rỗi tôi cũng từng đọc vài truyện “giả – thật thiên kim”.
Không ngờ lại có ngày tình tiết đó xảy ra trên chính mình.