Chương 3 - Mệnh Phượng và Bóng Hình
13
Trên đường về phủ Thừa tướng, ta nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tiêu Thừa Dự.
Duẫn Đường là cô gái lanh lợi ngoan ngoãn, không thể đánh, không thể mắng, không thể nói lời nặng, thực sự làm khó hắn rồi.
Tiêu Thừa Dự nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn ta, thấy ta đang cười, cũng vô thức nhếch môi theo.
Ánh mắt tĩnh lặng lướt qua người ta, lập tức trở nên dịu dàng: “Cười cái gì?”
“Duẫn Đường ngây thơ vô tội, ta nhìn cũng thấy vui vẻ trong lòng.” Ta tiện miệng nói một câu, ánh mắt khẽ rơi trên hàng mày hắn.
Tiêu Thừa Dự nghe ta nói vậy, đôi mắt tĩnh lặng đó nhìn thẳng vào ta, mang theo sự rung động và nghiêm túc: “Ta đã có người trong lòng.”
Dù đã ngầm hiểu từ lâu, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra lại là một cảm giác khác.
Ta dừng bước. Tiêu Thừa Dự đứng cách ta khoảng hai bước nhìn ta.
Quân tử đoạt mắt, hào quang rực rỡ. Gió chưa nổi, mà lòng đã động.
Trong khoảnh khắc, ánh ráng chiều rực rỡ sau lưng hắn cũng kém sắc đi vài phần.
14
Trong phủ Thừa tướng, Tô Thanh Tuyết quỳ trên đất, cầu cha phân xử cho nàng.
Thái tử ngày ngày quấn quýt với mấy thiếp thất kia, sách không đọc võ không luyện, cứ tiếp tục như vậy thì người sẽ phế mất.
“Thái tử không thích nghe người ta thuyết giáo, nữ nhi cũng không dám mở lời, sợ làm Thái tử chán ghét…”
Cha nghe vậy trừng mắt giận dữ, chỉ vào nàng mà nói: “Thái tử giờ là mục tiêu chỉ trích của mọi người, con càng nên đốc thúc hắn. Vậy mà con lại tốt, vì chút tư tâm con gái mà im lặng không nói. Nay Thái tử ham chơi mất chí, biết làm sao đây?”
Ta vừa bước vào đại sảnh đã nghe thấy cha giáo huấn nàng như vậy, khẽ thở dài không thể nhận ra.
Tâm tư Thái tử vốn không đặt ở triều đình, đâu phải đốc thúc là có thể tiến bộ. Trước đây ta đã nhiều lần khổ sở khuyên can, lần nào hắn cũng coi như gió thoảng bên tai.
Giờ hắn thành hôn, Tô Thanh Tuyết nhắm mắt làm ngơ, càng không có ai có thể khuyên được hắn.
“Thái tử phi cưới vào phủ chẳng lẽ là để làm vật trang trí? Ta đã sớm khuyên con, con khó đảm đương được trọng trách này. Con tưởng Thái tử phi là ai muốn làm cũng được sao?”
“Lão gia…” Lúc cha tức giận nói lời hơi nặng, Hương di nương xót Tô Thanh Tuyết, bật khóc nức nở.
Cha liếc nhìn Hương di nương một cái, càng thêm giận:
“Ngày xưa nàng bán thân chôn cha, Nhu Nhi thấy nàng đáng thương nên làm chủ nạp nàng vào phủ. Thanh Tuyết vốn nên được nuôi dưỡng bên cạnh đích mẫu, nhưng nàng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Nàng xem, nàng đã dạy con thành ra cái dạng gì? Nhãn giới thiển cận, hám lợi lại thế tục!”
Hương di nương không dám khóc nữa, chỉ thỉnh thoảng dùng khăn tay lau khóe mắt.
Nói một tràng xong, cơn giận của cha cũng nguôi ngoai phần lớn, lập tức đuổi Tô Thanh Tuyết ra khỏi phủ, bảo nàng sau này đừng quay về khóc nữa.
Nhưng cha dù giận thì vẫn thương nàng, ngày hôm sau liền tấu lên Thánh thượng, thỉnh cầu cho Thái tử lập công chuộc tội.
Nếu cứ tiếp tục lãng phí như vậy, sẽ không còn cơ hội xoay chuyển nữa.
Hoàng đế suy nghĩ một chút, thấy có lý.
Vừa hay mấy hôm trước Lý tướng quân đánh thắng trận trở về, Hoàng đế liền phái Tiêu Thừa Cẩn đến quân doanh khao thưởng tam quân.
Để đề phòng có thêm rắc rối, Hoàng đế liền cho Tiêu Thừa Dự đi theo.
15
Trước khi lên đường, ta tiễn Tiêu Thừa Dự trước xe ngựa.
Nhược Yên đưa một gói đồ lớn cho tiểu tư sau lưng hắn.
“Quân doanh địa thế xa xôi, đi lại mệt mỏi, ta làm cho chàng mấy cái đệm mềm. Trời sắp lạnh, ta mới làm hai chiếc áo ngoài, chàng mang theo đi.”
“Ta đi rồi sẽ về ngay, Thanh Hòa không cần lo lắng.”
Tiêu Thừa Dự biết ta lo lắng, khi mở lời lại mang theo sự xót xa: “Mấy hôm nay lại thức trắng đêm rồi sao?”
“Không có.” Ta lắc đầu, nhìn hàng mày khẽ nhíu của hắn, cười nói: “Đệm mềm không tốn chút công sức nào, áo ngoài là ta bắt đầu thêu từ nửa tháng trước, không phải làm gấp mấy ngày nay.”
Trong gói đồ, chỉ có bao đầu gối, giày và áo choàng là ta thức đêm mấy ngày nay làm gấp.
Tiêu Thừa Dự cau mày, biết ta đang cố tình chơi chữ với hắn : “Làm nàng vất vả rồi, ta không thiếu gì cả. Sau này phải biết yêu quý thân thể mình, nàng mọi sự đều tốt, ta mới tốt.”
16
“Nếu chàng còn khách sáo như vậy, ta sẽ không bao giờ để ý đến chàng nữa.”
Ta giả vờ giận, Tiêu Thừa Dự không từ chối nữa, quay người lấy áo ngoài trong gói đồ ra mặc vào.
Đây là lần đầu tiên ta tặng y phục cho hắn. Khóe môi Tiêu Thừa Dự cong lên nụ cười vui vẻ, ánh mắt long lanh sóng gợn: “Đẹp không?”
Ta bật cười: “Đẹp.”
Hắn lại hỏi tiểu tư đi theo bên cạnh: “Đẹp không?”
“Tài nghệ của Thanh Hòa cô nương đương nhiên không chê vào đâu được.”
Ta thấy hắn vẫn vui mừng khôn xiết, khẽ nhắc nhở: “Chàng thu liễm một chút đi, mọi người đều nhìn về phía chúng ta rồi.”
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến tiếng hừ lạnh quen thuộc của Tiêu Thừa Cẩn.
Ta nghe như gió thoảng qua tai, tiếp tục nói với hắn: “Mấy hôm nay ta luôn cảm thấy bất an, chàng vạn sự cẩn thận.”
“Được.” Tiêu Thừa Dự gật đầu, dặn dò ta một phen rồi mới lên xe ngựa.
Ta quay người rời đi, khi đi ngang qua Tiêu Thừa Cẩn, lại nghe thấy câu nói quen thuộc của hắn: “Vô vị.”
Ta lười để ý đến hắn. Trong lòng hắn, cái này cũng vô vị, cái kia cũng vô vị, rốt cuộc thế nào mới tính là thú vị?
17
Sau khi Tiêu Thừa Dự đi, ta nhàn rỗi ở kinh thành, liền thường xuyên mời Duẫn Đường thưởng hoa uống trà.
Duẫn Đường nhìn dải lụa trong tay, vẻ yêu thích lộ rõ trên mặt: “Thanh Hòa, ta ngày ngày quấn lấy Lục hoàng tử, sao tỷ không giận vậy? Hôm trước tặng ta trâm cài, hôm nay lại tặng ta dải lụa đẹp như vậy.”
Ta đặt chén trà xuống, cười hỏi nàng: “Nàng yêu mến Tiêu Thừa Dự?”
Duẫn Đường suy nghĩ một chút, nặng nề lắc đầu: “Ta không thích, là ca ca ta bảo ta quấn lấy hắn, nếu ta không làm theo, ca ca ta sẽ khóa cổ ta.”
Ta lại hỏi nàng: “Vậy Tiêu Thừa Dự yêu mến nàng sao?”
Duẫn Đường lại lắc đầu, nói: “Đương nhiên là không rồi, hắn đã nói với ta hắn yêu mến tỷ, bảo ta tránh xa hắn một chút, sợ tỷ thấy sẽ hiểu lầm.”
Ta thêm trà cho nàng, cười nói: “Cái gì là của ta, người khác dù có tranh cũng không lấy đi được, ta hà cớ gì phải tự rước phiền não?”
“Điều này cũng đúng.” Duẫn Đường ôm má, cười chất phác: “Thanh Hòa, tỷ ngày ngày không thêu thùa thì cũng là uống trà, còn có chuyện nào yêu thích khác không?”
Ta khẽ đặt chén trà trong tay xuống: “Duẫn Đường có cao kiến gì? Ta tự nhiên bằng lòng tiếp lời.”
Lời vừa dứt, Nhược Yên đã vội vàng chạy vào từ bên ngoài buồng: “Đại tiểu thư, Lão gia đang nổi giận rất lớn trong phủ, Phu nhân bảo người mau về.”
18
Ta vừa bước vào phủ, mẹ đã lên đón, trong mắt tràn ngập nỗi ưu phiền lo lắng:
“Cha con hôm nay từ triều về liền không vui, ta vụng về không nói rõ được, con mau đi khuyên ông ấy đi.”
Lòng ta cảm thấy hơi bất an, hỏi bà: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”
Mẹ nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: “Nghe nói là Thái tử và Thừa Dự xảy ra tranh chấp, Hiền phi giờ còn đang quỳ ngoài Ngự thư phòng.”
Ta nhíu mày, tranh chấp gì mà lại nghiêm trọng đến vậy?
Ta bồn chồn lo lắng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Mẹ đừng hoảng, con đi hỏi cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trong thư phòng, cha đau đầu chống trán ngồi trước bàn, nghe thấy tiếng ta gõ cửa, khẽ bảo ta vào, giọng nói đầy mệt mỏi.
“Cha, có phải Lục hoàng tử xảy ra chuyện gì không?” Ta mặt không đổi sắc, siết chặt chiếc khăn tay mới che giấu được đầu ngón tay đang run rẩy không ngừng.
Cha xua tay bảo ta ngồi xuống, nửa ngày mới mở lời, giọng đứt quãng:
“Thái tử lơ là chức phận, suốt ngày tìm vui chơi, đối với tướng sĩ càng lúc càng thất thường. Thừa Dự khuyên ngăn nhiều, Thái tử liền rút kiếm ra. E rằng vị trí Thái tử này, hắn đã ngồi đến cùng rồi.”
Ta chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt.
Thái tử từ nhỏ đã học võ, Tiêu Thừa Dự đâu phải đối thủ của Thái tử.
“Hai người bọn họ đánh nhau, Thái tử thua nhưng không chịu nhận, nhân lúc Thừa Dự không chú ý đã vung kiếm làm bị thương cánh tay hắn…”
Lúc này ta mới yên lòng, nghe giọng cha thì vết thương hẳn không nặng.
Nhưng Hoàng gia tối kỵ việc dùng đao kiếm đối với tay chân.
“Giờ đây, Lý tướng quân viết thư tấu lên, nói nước ta có Thái tử như vậy là đại bất hạnh, yêu cầu lập Thái tử khác.”
Nói đến đây, cha thở dài: “Thái tử là ta nhìn lớn lên, lúc nhỏ cũng hiểu chuyện nghe lời. Nay sao lại thành ra bộ dạng này.”
Ta thở dài, cảm thán thế sự dễ đổi thay.
Có người, qua mấy năm lại trở nên không quen biết.
Thái tử chịu thất bại liền không nghĩ đến tiến bộ, buông xuôi. Tâm tính như vậy, quả thực không thích hợp làm vua một nước.
19
Đông đã đến.
Khi hoa mai trong cung đang ngậm nụ chờ nở, ta cuối cùng cũng đợi được Tiêu Thừa Dự trở về.
Thân hình hắn gầy đi không ít, nhưng đôi mắt mực vẫn một mảnh ôn nhuận.
Ta đón lên, khóe mắt ngấn lệ mờ ảo: “Vết thương của chàng đã lành chưa?”
“Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.” Hắn đỡ ta ngồi xuống ghế dài trong Ngự hoa viên, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối: “Chỉ tiếc chiếc áo ngoài nàng làm cho ta đã hỏng rồi.”
Thấy ta vẻ mặt đau lòng nhìn hắn, Tiêu Thừa Dự cười: “Lúc đó ta vừa mặc áo ngoài chuẩn bị rời đi, ai ngờ Hoàng huynh lại đột nhiên xông lên chém ta.”
Ta nhìn hắn như vậy, vừa giận vừa cười: “Lâu rồi không múa thương múa gậy phải không? Chàng lại có thể thắng được Thái tử.”
Tiêu Thừa Dự khẽ sững sờ một lát , mới chậm rãi mở lời: “Ta tưởng nàng đã quên rồi.”
Ta nghe hắn nói vậy, trong lòng chợt thêm vài phần buồn bã: “Kỳ thực, ta hoàn toàn không thấy đau, nên căn bản không để tâm. Mấy ngày nay khổ sở suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra trước đây chàng cũng từng luyện võ.”
Tiêu Thừa Dự im lặng không nói. Ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt ta, nhìn vẻ ta mắt đỏ hoe, khóe mắt hắn cũng ửng một màu đỏ nhạt.
Khoảng chừng năm sáu tuổi, Tiêu Thừa Dự cầm thanh gỗ múa trước mặt ta. Hắn gọi đó là thương pháp, nói là do sư phụ tướng quân của hắn dạy.
Ta ngồi một bên, kỳ thực căn bản không hiểu, chỉ thấy thú vị.
Sau này, viên dạ minh châu Hoàng hậu ban cho ta chơi bị rơi, ta tiến lên nhặt. Thanh gỗ trong tay hắn liền trực tiếp đập vào lưng ta.
Mùa đông mặc nhiều quần áo, thực sự không hề đau. Chỉ là ta từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, đâu đã từng bị đánh, lập tức khóc một trận thảm thiết.
“Mẹ nói, người làm đại sự phải có đại học vấn. Chàng suốt ngày múa thương múa gậy, ta một chút cũng không thích.”
Lúc đó ta nước mắt chưa khô nói như vậy.
Sau tiếng va chạm giòn tan của thanh gỗ và phiến đá xanh ta ngước mắt nhìn thấy vẻ bối rối không biết làm gì của Tiêu Thừa Dự.
Sau đó ta liền không thân thiết với hắn nữa, suốt ngày quấn quýt bên Tiêu Thừa Cẩn.
Thời gian trôi qua ta hoàn toàn quên mất chuyện này. Chỉ là từ ngày đó, Tiêu Thừa Dự liền không học võ nữa, suốt ngày ôm sách.
Bao nhiêu năm đã qua giờ hắn học rộng tài cao. Ta vẫn luôn nghĩ hắn trời sinh đã thích đọc sách, lại không ngờ là vì một câu nói tùy tiện của ta.