Chương 2 - Mệnh Phượng và Bóng Hình
5
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ngọn cây lay động, tiếng ve kêu râm ran.
Tô Thanh Tuyết rời đi mà vẫn còn vẻ chưa thỏa mãn. Ta nghỉ ngơi một lát rồi đến thư phòng đọc sách.
Đúng lúc giữa trưa, cành hợp hoan sắp tàn trong sân đột nhiên vươn tới trước cửa sổ ta, phủ xuống trước người ta một khoảng bóng râm.
Ta khẽ nheo mắt, nhìn rõ diện mạo người đến: mặt như ngọc quan, mày mắt thư thái.
Ngón tay như ngọc khẽ nhón bông hợp hoan, đưa đến trước mặt ta. Ta cúi đầu, thấy trên cổ tay áo hắn dệt họa tiết lá trúc bằng chỉ bạc.
“Lục hoàng tử hôm nay rảnh rỗi thế, hẳn là con mèo bị mất đã tìm thấy rồi chăng?” Ta khẽ nhướng mày, giễu cợt hắn.
6
Khóe môi Tiêu Thừa Dự nở nụ cười dịu dàng, bỗng nhiên cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy nửa chiếc bánh đậu xanh chưa dùng hết trên đầu ngón tay ta.
Khuôn mặt nghiêng như ngọc, tóc đen như thác, hương lan lạnh nhạt bao quanh hơi thở ta. Lồng ngực thắt lại, tim đột nhiên hụt mất một nhịp.
“Thanh Hòa.”
Hắn gọi ta, quay người nhìn về phía cổng phủ, nụ cười như trăng thanh gió mát: “Đi thôi.”
Hồ sen mười dặm, hương thơm thoang thoảng. Ta và Tiêu Thừa Dự chèo thuyền trên hồ, ung dung uống trà.
Tiêu Thừa Dự ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt khẽ rơi trên hàng mày ta:
“Hoàng huynh và nàng đều đã quyết ý giải trừ hôn ước. Phụ hoàng bất đắc dĩ đã phong Thanh Tuyết làm Thái tử phi hôm trước, chắc hẳn thánh chỉ đã đến phủ.”
“Những ngày này, đã làm khó chàng phải xoay sở rồi.”
Ta nhàn nhạt nói, nhấp một ngụm trà thanh. Hương trà lan tỏa trong miệng, hơi chát rồi sau đó ngọt dịu.
Hôm đó Thái tử cố chấp đòi hủy hôn, Tiêu Thừa Dự đã tranh cãi gay gắt với hắn trước điện. Người vốn ôn hòa, hiền hậu lại có thể kiên định không nhượng bộ đến thế.
Ta đứng sau lưng nhìn hắn, ung dung nhàn nhã, ngay cả lông mày cũng không hề nhíu. Đôi môi mỏng mở ra khép lại liền khiến Tiêu Thừa Cẩn á khẩu không lời.
“Nàng đã yêu mến Hoàng huynh từ lâu, ta sợ nàng nghĩ ngợi nhiều.”
Người đối diện nói như vậy, mắt như sao sáng. Vệt đỏ ửng bên má như đóa sen thanh khiết mà không yêu mị.
“Nói dối.”
Ta khẽ bóc mẽ hắn.
Vốn cũng tò mò lời hắn nói có mấy phần thật giả, nhưng riêng người nào đó, từ nhỏ đến lớn cứ nói dối là mặt đỏ.
Ta thong thả uống trà: “Không cần thăm dò ta như vậy, chàng biết ta không phải là người sẽ bị tình cảm làm cho khốn khổ.”
7
Trời sắp tối, ánh tà dương cũng dịu dàng hết mực.
Xa xa, hoàng hôn buông xuống, tầm mắt nhìn tới đâu cũng là ráng chiều rực rỡ.
Ta dặn Nhược Yên lấy một gói đồ, nhẹ nhàng đưa cho Tiêu Thừa Dự:
“Ta đã làm áo choàng theo mẫu hoa chàng gửi mấy hôm trước. Đức phi nương nương không thích xa hoa, chi hoa cửu lý hương thanh lịch giản dị, chàng mang về luôn đi.”
Tiêu Thừa Dự nhìn chiếc áo choàng trong tay ta, lông mày khẽ nhíu lại không thể nhận ra: “Cẩn thận làm hỏng mắt.”
“Không sao.” Ta biết hắn lo lắng cho ta: “Lúc rảnh rỗi, không tốn chút công sức nào.”
Tiêu Thừa Dự gật đầu, ánh mắt ấm áp, khẽ hành lễ: “Thừa Dự xin thay mẫu phi đa tạ trước.”
Ta nhìn chiếc túi thơm đeo ở eo hắn, lấy ra một chiếc mới toanh từ trong tay áo đưa cho hắn:
“Chiếc tặng chàng từ lâu vẫn còn dùng, nay đã cũ không hợp thân phận nữa rồi, nên đổi đi thôi.”
Tiêu Thừa Dự là con trai Đức phi, từ nhỏ đã thông thạo Tứ thư Ngũ kinh, là người có học vấn nhất trong các Hoàng tử, trầm ổn nhưng không già dặn, là một công tử văn nhã ôn nhu.
Trước kia lúc rảnh rỗi ta thường thích thêu thùa, ngồi một mạch cả buổi chiều. Thái tử thấy ta tính tình trầm buồn, không thích đến gần ta.
Tiêu Thừa Dự tinh thông thư họa, liền mang bút mực giấy nghiên đến, hắn vẽ mẫu hoa lan, ta thêu.
Hiện giờ, từ vật lớn như bình phong áo choàng, đến vật nhỏ như khăn tay túi thơm trong cung Hoàng hậu, đều xuất phát từ tay ta và hắn, thanh nhã thoát tục.
8
Về đến phủ, vừa gặp mẹ đang cho cá ăn bên hồ trong sân, khuôn mặt nghiêng như ngọc.
Bao năm nay, cha không nỡ để bà chịu một chút tủi hờn nào, không lo nghĩ nên không già đi. Giờ ta đã đến tuổi ngọc ngà, mà bà vẫn giữ vẻ ngoài lúc ta còn thơ ấu.
“Mẹ, con cá chép đỏ đầu này là mới đến hôm nay sao?”
Đàn cá trong hồ bơi lội vui vẻ, ta nhớ rõ trước khi ra khỏi phủ hôm nay vẫn chưa hề nhìn thấy.
Mẹ nhìn ra ngoài cổng phủ, cười nói: “Thừa Dự không về cùng con sao?”
“Hắn về cung rồi.” Ta nhón thức ăn cho cá, thả vào hồ.
“Đều là lỗi của mẹ, đã chọn cho con mối hôn sự này, Thái tử sớm nắng chiều mưa, làm con chịu uất ức rồi.”
Mẹ quay người nhìn ta, trên mặt đầy sự xót thương.
Khi sinh ta, bà đã tổn thương thân thể, đến nay chỉ có mình ta là con gái, tự nhiên là thương yêu vô cùng, hận không thể suy tính mọi việc chu toàn cho ta.
“Không sao đâu.” Ta nắm lấy tay mẹ, an ủi bà: “Tái ông mất ngựa, biết đâu là phúc.”
“Điều này cũng đúng.” Mẹ gật đầu: “Thái tử đức hạnh kém cỏi, chuyện cứu trợ thiên tai trước đây đủ thấy hắn xem thường sinh mạng, không phải là lương phối của con ta.”
Thấy ta không nói gì, mẹ giãn mày: “Mẹ biết, kỳ thực Lục hoàng tử hợp ý con nhất, con có thể giấu được người khác nhưng không giấu được ta. Đã như vậy, ngày mai liền để cha con nói với Hoàng thượng.”
“Mẹ, tạm thời gác lại đã.”
Ta nhìn những con cá bơi lội tự do trong hồ, khuôn mặt người đó chợt hiện ra trước mắt.
“Con và chàng không cần nói nhiều.”
9
Thấy mẹ có chút nghi hoặc, ta mỉm cười duyên dáng: “Nơi đỉnh phong tự sẽ gặp lại nhau, cho nên, chuyện ban hôn không vội.”
10
Trước đêm Tô Thanh Tuyết thành hôn, cha gọi ta đến thư phòng.
Ông đi lại chần chừ rất lâu, mới khẽ thở dài và nói với ta: “Thanh Hòa, cả đời này của cha, duy chỉ có lỗi với mẹ con.”
“Ta và nàng thành hôn mười mấy năm mới có con, nàng biết mình không thể sinh nở nữa nên tự mình làm chủ nạp Hương di nương con vào. Nay, ta vốn không muốn gả Thanh Tuyết cho Thái tử, nhưng nó nói nó đã có cốt nhục của Thái tử…”
Nói đến đây, cha tức giận phất tay áo: “Thái tử đã mất lòng dân, trong triều có không ít người tấu chương xin phế truất Thái tử.”
“Cha biết con là người có chủ kiến, Thanh Tuyết kiêu căng. Nếu cuối cùng có ngày đó, con đánh được thì phạt được. Cha chỉ có hai đứa con gái là con và Thanh Tuyết…”
Ta nhìn cha đang buồn rầu. Thời gian này ông lo nghĩ quá nhiều, tóc mai đã lấm tấm bạc.
Cha ta xưa nay thương yêu ta , lúc này thấy ông ưu phiền, trong lòng không khỏi thấy xót xa.
“Thanh Tuyết không xem con là tỷ tỷ, nhưng con luôn nhớ mình có một muội muội. Chuyện giữa hai tỷ muội chúng con, cha cứ yên lòng.”
Tô Thanh Tuyết giành vị hôn phu của ta, nhưng không thể hoàn toàn trách nàng. Nếu Tiêu Thừa Cẩn là bậc chính nhân quân tử, nàng có quyến rũ đến mấy thì có thể làm gì được.
Nếu nàng từ nay thu liễm, giúp chồng dạy con, tự nhiên sẽ không gây họa. Nhưng nếu nàng vẫn tâm tư không trong sáng, ta là trưởng tỷ, tự nhiên đánh được cũng phạt được.
Ta trở về viện, thấy Nhược Yên đang ôm mấy cành cây trơ trụi, vẻ mặt mờ mịt.
Nàng nói vừa rồi có một tiểu tư bên ngoài phủ đến, muốn đưa những cành này cho ta.
Ta cầm một cành lên nhìn, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, giải thích với nàng: “Đây là cành mai.”
“Bây giờ còn lâu mới đến lúc hoa mai nở, đưa những cành trơ trụi này làm gì?” Nhược Yên mở to mắt, khó hiểu.
“Không trải qua một phen lạnh thấu xương, làm sao có được hương mai thơm ngát.”
Ta dùng dải lụa buộc cành mai lại, nhẹ nhàng đặt vào bình: “May mà hắn có lòng.”
11
Thoáng chốc, kinh thành tháng Tám hoa quế thơm lừng, gió thu thổi qua ngõ nhỏ đường phố đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
Hoàng thành mấy ngày nay đón một vị khách không mời mà đến.
Nói chính xác hơn, là hai người.
Phương Chi Duyên lại đến, còn dẫn theo muội muội hắn là Phương Duẫn Đường. Nghe nói hắn đã cai rượu, lần này nhất định phải rước một Công chúa về.
Tam Công chúa đã thành hôn từ lâu, con cái cũng đã hơn một tuổi. Ngũ Công chúa, Thất Công chúa cũng lần lượt đính hôn, hôn kỳ đã cận kề.
Hiện giờ, chỉ còn lại một vị Công chúa chưa nói chuyện hôn sự. Ta nhìn về phía Cửu Công chúa ngây thơ rạng rỡ không xa, cùng Tiêu Thừa Dự nhìn nhau cười: “Hắn cũng có thể xuống tay với đứa bé mười tuổi ư?”
Ánh mắt Tiêu Thừa Dự cười càng sâu, mắt ấm áp: “Nên là không thể. Phương Chi Duyên tuy có tật xấu, thường xuyên gây họa nhưng vẫn coi như là một chính nhân quân tử.”
Lời còn chưa dứt, đã bị Phương Chi Duyên không biết từ đâu nhảy ra khóa cổ.
“Xem nào, ta nói gì cơ? Ta biết ngay ngươi không nuôi mèo mà, lừa ta…”
Những lời còn lại lập tức nghẹn lại trong cổ họng khi hắn nhìn thấy ta.
“Đây là vị Công chúa nào?”
Tiêu Thừa Dự thấy ánh mắt hắn cứ đảo quanh trên người ta, sắc mặt trầm xuống: “Nàng là con gái Thừa tướng, không phải Công chúa ngươi tìm.”
“Tiểu nữ nhi của Thừa tướng tháng trước đã gả cho Thái tử, vậy đây là Đại nữ nhi bị hủy hôn?”
Cô nương áo hồng phía sau dùng khuỷu tay chọc hắn. Phương Chi Duyên gạt tay ra, cười vô tư lự:
“Nghe nói Thái tử phi đang mang thai, liền một mạch nạp thêm ba thiếp thất cho Thái tử, giờ Đông cung náo nhiệt phi thường, có phải là thật không?”
Thấy không ai muốn đáp lời hắn, hắn lẩm bẩm: “Thôi vậy, tối nay ta tự đi xem vậy.”
Đường đường là Hoàng tử lại đi nghe lén, quả thực khiến người ta mở mang tầm mắt.
Phương Chi Duyên nhìn Tiêu Thừa Dự, rồi quay đầu nhìn ta, trong mắt lóe lên ánh sáng tinh ranh: “Mỹ nhân, dù sao Thái tử cũng không cần nàng nữa, chi bằng gả cho ta?”
“Ha ha.” Tiêu Thừa Dự nhìn hắn, nụ cười đầy ẩn ý: “Người đâu, đuổi ra ngoài.”
12
Kể từ khi Phương Chi Duyên đến, Phương Duẫn Đường ngày ngày canh giữ trước cổng cung điện của Tiêu Thừa Dự. Tiêu Thừa Dự đi đâu nàng theo đó.
Sau này, hắn đã ôn tồn khuyên nhủ một phen, nàng đã không đến trong hai ngày.
“Có thể nói là dùng cách của người trả lại cho người.” Ta giễu cợt nói, khẽ nhấp một ngụm trà.
Tiêu Thừa Dự vừa định nói, một bóng hồng phấn đứng bên cạnh hắn. Một lúc lâu sau mới lấy ra một chiếc túi thơm. Ta phải suy nghĩ rất lâu mới nhận ra con vật nhỏ trên túi là con thỏ.
“Đây là ca ca ta bảo ta đưa cho chàng.”
Thiếu nữ mở lời, đôi mắt to trong suốt linh động, lúm đồng tiền nhỏ bên má khiến nàng trông thuần khiết và đáng yêu.
“Công chúa Duẫn Đường.” Tiêu Thừa Dự không có động tác gì, ôn hòa nói với nàng: “Điều này không thích hợp.”
“Ca ca ta nói, nhất định phải giao tận tay chàng trước mặt Thanh Hòa cô nương.”
Thấy Tiêu Thừa Dự vẫn không nhận, thần sắc Phương Duẫn Đường ảm đạm xuống, khẽ lầm bầm: “Ta nói ta không biết thêu, tối qua huynh ấy đã thêu rất lâu.”
Ta che miệng, ý cười trong mắt không thể che giấu được.
Sắc mặt Tiêu Thừa Dự từ đỏ chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang đỏ. Nửa ngày mới khẽ ho một tiếng: “Không cần làm vậy đâu.”