Chương 8 - Mẹ Không Phải Là Bảo Mẫu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Con đi một chuyến cũng tốt, đỡ bị người ta nói con không biết phép tắc.”

“Nhà mình nghèo, nhưng không thể mất thể diện.”

“Không phải vì con, thì coi như là vì mẹ mà đi cho đỡ tức.”

Tôi biết bà sợ tôi cứ ru rú một mình mãi sẽ không chịu nổi những lời ra tiếng vào từ nhà họ Lục.

Tôi gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, bà lén nhét vào tay tôi một phong thư, dặn:

“Đừng xé trước mặt họ, mất mặt lắm.”

Tôi cất nó vào trong túi xách.

Bữa tiệc rất đông người — toàn là họ hàng nhà họ Lục, đối tác làm ăn, bạn bè xã giao.

Vừa bước vào cửa đã có người nâng ly chúc rượu:

“Ôi chao, đây chẳng phải là thiên kim nhà họ Lục sao?”

“Trông thật giống Tiểu Nhã hồi trẻ quá!”

“Khí chất đúng là hiện rõ ra rồi.”

Tôi mặc chiếc váy trắng mà mẹ đã mua cho mình, cúi đầu đi xuyên qua đám đông — cảm giác như có tảng đá đè nặng trên vai.

Tiệc bắt đầu, Lục Kiến Quốc nâng ly phát biểu.

“Suốt mười tám năm qua chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm.”

“Hôm nay, nhà họ Lục cuối cùng cũng tìm lại được huyết thống của mình.”

“Từ nay, Tiểu Sinh sẽ là người của nhà họ Lục. Tương lai của con bé… cũng sẽ thuộc về nơi này.”

Tiếng vỗ tay vang lên rôm rả.

Tôi ngồi ở ghế chủ vị, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Cố Nhã Như nhìn tôi, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Tiểu Sinh, con có muốn nói vài lời không?”

Tôi đứng lên, nhìn quanh bàn tiệc đầy rượu thịt, đầy ánh mắt mong đợi và giả lả.

Chợt tôi hiểu ra —

Họ không thực sự muốn nghe tôi nói “cảm ơn”.

Họ muốn tôi biểu hiện sự quy phục.

Tôi cầm micro lên, đảo mắt nhìn từng gương mặt xung quanh.

Cuối cùng, ánh nhìn dừng lại ở ống kính máy quay đang quay cận cảnh.

“Cảm ơn mọi người.”

“Đúng là… tôi mang dòng máu nhà họ Lục.”

“Nhưng cũng đúng như vậy — tôi lớn lên nhờ Giang Thục Cần nuôi dạy.”

“Bà ấy không phải một đoạn nhạc nền chen ngang vào đời tôi.”

“Bà ấy là cả bản nhạc nền duy nhất, đã theo tôi đến tận hôm nay.”

“Các người có thể nói bà ấy không có học thức, nói bà ấy nghèo, nói bà ấy không biết đi giày cao gót, không ăn nổi món Tây…”

“Nhưng các người không được phép nói bà ấy không phải mẹ tôi.”

Tôi ngừng lại một lúc, rồi lấy phong thư trong túi ra.

Tôi mở thư, đọc lên:

Tiểu Sinh, nếu sau này con có tiền đồ, thì đừng nói với ai mẹ là mẹ con.

Con cứ nói cha mẹ con mất sớm cũng được.

Nói con lớn lên ở trại trẻ mồ côi cũng không sao.

Chỉ cần con không vì mẹ… mà bị người ta coi thường là được.

Giọng tôi khẽ run, nhưng tay nắm chặt tờ giấy:

“Bà ấy sợ làm gánh nặng cho tôi, nên mới dặn tôi phải nói dối.”

“Nhưng tôi chưa bao giờ thấy mẹ là nỗi nhục của mình.”

“Ngược lại — mẹ chính là điều đáng tự hào nhất trong cả cuộc đời tôi.”

“Nếu tình thân chỉ được xác lập bằng huyết thống,

vậy thì phần lớn cái gọi là ‘tình yêu’ trên đời này — đều không xứng được gọi là yêu.”

“Tôi đã nói rồi, bà ấy là mẹ tôi.”

“Hôm nay, tại đây, tôi chính thức nói cho tất cả mọi người biết —”

“Tôi sẽ nhận bà ấy cả đời.”

“Bà ấy không mang họ Lục, không sống trong biệt thự, không biết nói tiếng Anh.”

“Nhưng bà ấy biết tôi sợ bóng tối, thích ăn cay, và mỗi lần gặp ác mộng đều cần có người xoa đầu dỗ dành.”

“Bà ấy yêu tôi — là bằng cả mạng sống.”

“Còn tôi yêu bà — không chỉ là lời nói cho có.”

Tôi gập micro lại, cúi người chào.

Không một ai vỗ tay.

Không khí yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng ly rượu va nhau khe khẽ.

Tôi xách túi, bước ra khỏi sảnh tiệc xa hoa ấy — nơi sang trọng nhưng không thuộc về tôi.

Ngoài trời, gió đêm thổi qua mát vừa đủ.

Tôi rút điện thoại, gửi cho mẹ một đoạn tin nhắn thoại:

“Mẹ, con nói xong rồi.”

“Con không khiến mẹ mất mặt đâu.”

7

Lúc mẹ đi, bà không nói lời tạm biệt.

Rạng sáng hôm đó, tầm năm giờ, y tá gọi tôi dậy, bảo rằng mẹ đột ngột rơi vào hôn mê.

Bác sĩ đã cố gắng cứu chữa suốt bốn mươi phút.

Tôi còn chưa kịp xỏ xong giày, thì đã nghe thấy tiếng tít—— kéo dài từ máy theo dõi nhịp tim.

Tôi lao vào phòng bệnh. Bác sĩ đứng bên giường, gương mặt đầy tiếc nuối:

“Chúng tôi xin lỗi…”

Mẹ nằm đó, tóc xõa ra gối, khoé mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa kịp khô.

Như thể bà sợ tôi đến không kịp, nên đã cố giữ lại một phút cuối cùng… để chờ.

Tôi bước tới, quỳ xuống bên giường, nâng đôi bàn tay lạnh ngắt của mẹ vào lòng bàn tay mình.

Tôi không nói gì.

Chỉ gào lên trong lòng, từng tiếng, từng tiếng:

Mẹ ơi… Mẹ ơi… Mẹ ơi… Mẹ ơi…

Gọi đến lúc tim tôi sụp đổ, mà cũng không nghe bà trả lời lại một câu.

Chúng tôi không tổ chức tang lễ rình rang cho bà.

Sinh thời, mẹ không thích ồn ào, không thích người tới người lui.

Bà từng nói:

“Mẹ đi rồi thì đi, đừng làm phiền ai.”

Tôi làm theo di nguyện của bà — hỏa táng, tro cốt đặt trong một gian nhỏ ở nghĩa trang phía Tây khu phố cũ.

Nơi đó không xa, có cây, có gió, có xe buýt đi ngang.

Mẹ từng nói:

“Mẹ chết rồi cũng phải ở gần con một chút, chứ để con đi một chuyến xa thì mệt lắm.”

Ngày đưa tang xong, tôi lặng lẽ quay về căn phòng trọ cũ của hai mẹ con.

Mọi thứ vẫn y như cũ.

Trên tường vẫn dán những tờ giấy bà viết tay:

“Ăn uống đàng hoàng.”

“Đừng quá keo kiệt với chính mình.”

Tôi mở ngăn kéo bếp, phát hiện một hũ thủy tinh đựng canh gà bà đã hầm sẵn từ trước.

Trên nắp dán một mẩu giấy nhỏ:

“Cho Tiểu Sinh, không cho ớt, nhớ hâm nóng rồi hãy uống.”

Tôi bước vào phòng ngủ, mở chiếc vali cũ kỹ mà bà đã dùng hơn chục năm.

Dưới cùng là một cuốn sổ tiết kiệm.

Tên tài khoản không phải tên bà — là tên tôi.

Số dư: 36.214,50 tệ.

Bên cạnh cuốn sổ là một mảnh giấy viết tay:

“Con sắp vào đại học, phải đóng học phí.

Mẹ chẳng có gì cho con cả… chỉ có chừng này thôi.

Tiền không nhiều, nhưng con cầm lấy trước, đừng để mình bị đói.”

Tôi ôm chặt cuốn sổ tiết kiệm, ngồi trên giường suốt cả đêm, không ngủ nổi.

Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu — bà đã sớm biết mình không thể đi xa hơn nữa.

Bà âm thầm sắp xếp mọi thứ:

Canh, tiền, phòng trọ… thậm chí là cả tương lai của tôi.

Nhưng điều duy nhất mẹ không kịp sắp xếp— là lời tạm biệt dành cho tôi.

Sáng hôm sau, tôi đến ban quản lý khu trọ để làm thủ tục thanh toán.

Cô nhân viên quầy tiếp tân nhìn tôi một cái, vành mắt lập tức đỏ hoe:

“Cô ơi, mẹ cô… thật sự… là một người rất tốt.”

“Tuần trước bác ấy đến đóng tiền nhà, nói rằng mình có thể không còn được bao lâu nữa, sợ đột ngột ra đi rồi chủ nhà sẽ đuổi cô đi.”

“Bác ấy đã đóng luôn tiền thuê cả một năm.”

“Còn dặn chúng tôi rằng, nếu một ngày nào đó bác thật sự không còn, thì làm ơn đừng đuổi cô đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)