Chương 6 - Mẹ Không Có Lương Hưu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi hiếm khi được cầm đến vài nghìn tiền mặt, huống chi là hai vạn.

Cả đời tôi, những gì có được đều bị con gái và gia đình nó tiêu sạch.

Không ngờ bây giờ, tôi vẫn còn cơ hội kiếm tiền.

“Bác cứ cầm đi, nghệ vàng giờ bán được lắm, nhưng người ta bắt chước nhiều, sắp tới chắc chẳng lời mấy nữa.

Chúng ta làm thứ khác đi, trồng sen chẳng hạn, từ từ mà làm.”

Tôi gật đầu đồng ý, bắt đầu chuẩn bị cho vụ mới.

Chuyện tôi kiếm được hai vạn nhanh chóng lan ra khắp thôn.

Nghe mùi tiền, con gái tôi dẫn cả chồng và ba đứa nhỏ kéo đến, chặn kín cửa nhà tôi.

“Ôi mẹ, dạo này mẹ khá ghê đó nha.”

Nó nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng ngọt như mật.

Tôi vẫn bình thản ngồi trên ghế, không đứng dậy.

Nó nhanh nhảu bước tới sau lưng tôi, xoa bóp vai: “Mẹ, dạo này sức khỏe thế nào?”

Tôi đáp: “Rất tốt. Trước kia thì yếu, nhưng nửa năm nay khỏe lắm, không ốm lần nào. Người vui thì tinh thần cũng tốt.”

Nó khựng lại một chút, rồi cười gượng: “Vậy thì tốt quá, hôm nay cả nhà về thăm mẹ, chuyện nấu ăn mẹ không phải lo, để bọn con làm.”

Tôi đưa tay đè cổ tay nó xuống: “Thôi, mẹ không ăn ở nhà. Mẹ ăn bên nhà Xuân Huệ.”

Nó nhìn chồng, cả hai trao nhau ánh mắt, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Nhà tôi vẫn còn gà vịt, thức ăn đủ cả, tôi không muốn bị họ phá tán nữa.

“Con nấu cho mẹ mà,” nó cố chấp nói.

Con rể thì cầm dao bước ra ngoài, dáng vẻ này tôi quá quen — định bắt gà.

“Mẹ ăn hết gà rồi, không còn đâu.”

Nửa năm nay, gà vịt của tôi đều nuôi chung với Xuân Huệ, chỉ có tiền là tôi giữ trong túi mình.

Con rể quay lại, tôi nhìn cả hai, chậm rãi nói:

“Đừng đứng như thế, ngồi đi.”

“Nhưng hôm nay, hai vợ chồng đừng ăn ở nhà mẹ.”

Tôi không nhúc nhích, cũng không định tiếp đãi.

Nụ cười trên mặt con gái thoáng cứng đờ, rồi lại gượng gạo nịnh nọt:

“Mẹ nói gì thế.”

Tôi bình thản: “Nói thẳng nhé, mẹ biết các con đến vì hai vạn của mẹ.”

“Trước kia mẹ ốm, các con đi Maldives, tiêu hơn chục vạn, đâu có thiếu tiền. Nhưng các con thiếu đức.

Tiền tiêu hoang thì thoải mái, còn lại thèm khát hai vạn của mẹ — không thấy xấu hổ sao?”

Giọng tôi không lớn, nói như đùa, mà sắc bén như dao.

Mặt con gái biến sắc, nụ cười tan biến, chỉ còn lạnh lẽo.

“Tiền đi du lịch phần lớn là do bố mẹ chồng con trả. Nếu mẹ có khả năng, mẹ cũng có thể đi mà.”

Tôi đáp ngay: “Mẹ có hai vạn, mẹ cũng có thể đi du lịch, không cần dựa vào ai cả.”

Xương quai hàm nó giật giật, cố nén giận.

Một lát sau, nó cười khẩy: “Nhưng mẹ tiêu hết tiền rồi, sau này ai nuôi mẹ?”

“Tôi đưa tiền cho các người, tôi sống chẳng tới già.

Giữ lại cho mình, tôi còn có thể sống đến già.

Mà nếu tôi chết, xác tôi vứt đâu cũng được, thậm chí các người có đào lên đánh thêm mấy roi cũng chẳng sao. Nghe rõ chưa?”

Một năm trước, tôi không thể tưởng tượng nổi mình sẽ nói ra những lời này.

Giờ lại buột miệng, tự nhiên như hơi thở.

Không ngờ, tôi cũng từng hối hận vì bị họ trói buộc.

Con gái không còn giả vờ nữa, tháo luôn chiếc mặt nạ ngoan ngoãn:

“Được, giỏi lắm. Rồi mẹ sẽ nhận báo ứng.”

“Tôi biết mà, mẹ là kiểu người già độc ác, ích kỷ, chẳng bao giờ nghĩ cho con cái.

Những gì mẹ gặp phải sau này, đều là nghiệp mẹ tự chuốc.”

Nó còn rủa tôi gặp báo ứng sao?

Tôi thấy buồn cười.

Có những người, cả đời cũng chẳng hiểu nổi mình đang đứng ở vị trí nào.

Tôi chỉ tay ra cửa: “Đi đi, không tiễn.”

Cả năm người họ tức giận bỏ đi.

Lần đầu tiên đến tay không — rồi cũng tay không mà về.

Trước kia, mỗi lần đến, dù chẳng mang gì, tôi đều gói cho họ cả túi khoai, túi khoai lang.

Còn bây giờ — họ không xứng đáng nữa.

Chuyện của con gái không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi nữa.

Tôi bắt đầu cùng Xuân Huệ trồng sen, sau đó chế biến thành bột củ sen.

Bột củ sen nguyên chất rất đắt, Xuân Huệ tìm được một số đầu mối, nhiều người thành phố đặt hàng từ chỗ chúng tôi.

Trồng sen và đi đào củ rất vất vả, nhưng số tiền kiếm được đủ xua tan mọi mệt mỏi.

“Không ngờ lại kiếm được hơn mười mấy vạn!”

Xuân Huệ lại chia cho tôi năm vạn.

Năm vạn, cộng với hai vạn tôi tích góp được trước đó, tôi đã có bảy vạn.

Xuân Huệ làm cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, dặn tôi nhớ kỹ mật khẩu và cất giữ cẩn thận.

“Dì à, đừng nóng vội, mình cứ làm tiếp.”

Xuân Huệ hơn bốn mươi, tôi hơn năm mươi, ở vùng quê này, tuổi này vẫn được xem là tráng niên.

Lại quen lao động, tay chân nhanh nhẹn, không đến ba năm, chúng tôi đã kiếm được không ít tiền.

Nhìn số tiền ấy, tôi tìm thợ xây, đặt làm ba gian nhà gạch.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)