Chương 5 - Mẹ Không Có Lương Hưu
Ăn xong, Xuân Huệ kéo tôi đi xem ruộng thuê:
“Chúng ta trồng khoảng hơn chục mẫu nghệ vàng đi. Nghệ bây giờ bán được giá lắm, lại còn là dược liệu, thanh nhiệt giải độc. Cháu về quê lần này cũng định trồng nó.”
Xuân Huệ giảng giải cho tôi nghe tác dụng và kỹ thuật trồng nghệ vàng.
May mắn là vùng tôi đất đai phì nhiêu, hạt gieo xuống đều nảy mầm.
Chỉ là thanh niên đi làm ăn xa, ruộng bỏ hoang nhiều.
Chúng tôi thuê được hai mươi mẫu ruộng, đúng vụ, mua hàng loạt giống nghệ nhỏ.
Từng củ nghệ được tách ra, cắm xuống lớp đất ẩm.
Mảnh đất ấy như hồi sinh, mùi đất ngai ngái khiến tôi thấy dễ chịu lạ thường.
Trước đây làm việc gì tôi cũng thấy mệt mỏi, nhưng lần này cùng Xuân Huệ, tuy cực nhọc nhưng trong lòng lại thấy vui.
Thậm chí sự mệt mỏi đó, chỉ cần ngủ một giấc là tan biến.
Thì ra cơ thể tôi không yếu, mà là tâm tôi bệnh, bệnh đến tận xương tủy.
“Bác ơi, mình trồng suốt một tháng rồi, cuối cùng cũng xong hết rồi. Nửa năm nữa sẽ thu hoạch.”
“Còn đầu ra, cháu đã có khách rồi, bao nhiêu hàng họ cũng nhận.”
Thời gian đó, tôi ăn ngon ngủ ngon, cười nhiều hơn trước.
Khi lòng người vui vẻ, tinh thần cũng phơi phới.
Còn chuyện con gái, tôi thật sự đã buông bỏ.
Bận rộn đến mức nhiều khi quên mất rằng mình từng có một đứa con gái.
Một ngày nọ, con rể gọi điện:
“Mẹ ơi, mẹ qua xem giúp con với, Bình Bình bị cảm rồi.”
“Nó nhớ món gà hầm của mẹ lắm, mấy hôm nay chẳng ăn được gì.”
Giọng nó đầy lo lắng.
Ban đầu tôi không định đi, nhưng giờ cũng rảnh rỗi, nên chẳng có lý do từ chối.
Xuân Huệ đưa cho tôi ít tiền, giọng chân thành:
“Bác cầm đi, coi như tiền công. Dù sao hai mẹ con cũng là ruột thịt, khi nó ốm, bác nên qua thăm, biết đâu có thể nối lại tình cảm.”
“Tình mẹ con không có hận thù qua đêm đâu. Lúc nó yếu, bác dịu dàng một chút, nó là máu mủ duy nhất của bác mà.”
Thấy cô nói thật lòng, tôi không nỡ từ chối.
Thu dọn ít đồ, tôi đi đến nhà con gái.
Nó nằm trên giường, sốt, môi khô nứt, ánh mắt trống rỗng.
Cơn bệnh khiến nó gầy rộc, sụt hơn chục cân.
Con rể chẳng mấy quan tâm, tôi nhìn nó lạnh lùng:
“Sao anh không chăm vợ mình?”
Con rể chưa kịp nói, mẹ chồng nó đã đáp:
“Nó bị bệnh chứ có gì to tát đâu, con trai tôi là đàn ông, đâu phải người hầu hạ. Ai mà chẳng từng tự chịu đựng bệnh chứ?”
Con rể có lòng, nhưng cha mẹ không cho, nên mới gọi tôi đến.
Tôi nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt hốc hác của con gái, nước mắt nó ngân ngấn.
Nếu là trước đây, tôi đã đau đến nghẹt thở.
Nhưng bây giờ, tôi vẫn dịu dàng, chỉ là không còn thấy đau lòng nữa.
“Đằng Bình, con khó chịu lắm phải không?”
Nó khẽ gật đầu, yếu ớt mím môi: “Mẹ, con muốn ăn thịt gà.”
“Uống thuốc chưa?” Tôi không nhắc đến gà.
“Uống rồi, nhưng không đỡ, mẹ ơi, con đói lắm, chẳng ai quan tâm đến con.”
Tôi ghé sát, nói thật khẽ: “Nhưng mẹ có thể làm gì được đây?”
Nó nhìn tôi, nước mắt tràn ra.
Tôi biết nó đang giả vờ yếu đuối, bởi dù tôi chăm sóc nó bao nhiêu lần, khi khỏe lại, nó vẫn coi đó là chuyện đương nhiên, không chút biết ơn.
“Bình à, con còn trẻ, chỉ là sốt thôi. Mẹ đắp chăn cho con, ra mồ hôi là khỏi.”
“Gà mẹ quả thật có hầm, nhưng là để bồi bổ cho bản thân mẹ. Dù sao mẹ sức yếu, còn con thì trẻ, chịu đựng được.”
“Mẹ về đây, con ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
Tôi đắp chăn lại cho nó, xác nhận rằng nó không thể tự lo được, rồi thong thả rời đi.
Giọng con gái khàn đặc gọi tôi phía sau.
Tôi chỉ để lại một bóng lưng, bước thẳng ra chợ.
Tôi mua gạo, bột, dầu ăn cho nhà.
Mua thêm mấy bộ quần áo mới cho mình.
Còn mua bánh kem tặng Xuân Huệ – mai là sinh nhật cô, tôi không quên.
Công việc trồng trọt của hai chúng tôi vẫn tiếp tục.
Nửa năm sau, nghệ vàng được mùa lớn, hai mươi mẫu ruộng thu hoạch bội thu.
Cầm mấy vạn tiền mặt trong tay, Xuân Huệ run lên vì xúc động.
Cô ấy chia cho tôi hai vạn:
“Bác ơi, bác làm nhanh hơn cháu nhiều, phần cháu chỉ chiếm một phần ba, còn hai phần ba đều do bác làm. Số tiền này thuộc về bác.”